Sự Lãng Mạn Cháy Bỏng

Chương 35: Không thể quá nuông chiều anh

Những thiết bị này anh ta trút xuống quá nhiều tâm huyết cùng tài chính, một khi đặt ở trong tay, đối với Thẩm Ôn mà nói chính là đả kích trí mạng.

Nếu như tạo thành tổn thất cho tập đoàn Bạc Thương, anh ta càng không có cách nào ăn nói với Thẩm lão gia.

Hiện tại anh ta muốn thông qua Giản Chước Bạch, đả thông thị trường nước ngoài, mau chóng tiêu thụ thiết bị y tế này ra ngoài.

Chu Lương Hàn đang nói về tài chính của Nhạc Nhuế, không biết ông chủ làm sao lại nhảy đến bên Thẩm Ôn.

Trong lòng nghi hoặc, nhưng anh vẫn cung kính trả lời: "Nói là có biện pháp giảm chi phí xuống, thư ký của ngài ấy đã tìm tôi vài lần, tổng giám đốc Thẩm muốn tự mình hẹn ngài nói chuyện."

Ngón tay Giản Chước Bạch vuốt ve cái cúc áo kia, ngón cái vuốt ve hai cái, thản nhiên nói: "Việc làm ăn của tôi không dễ dàng như vậy, tiếp tục để anh ta đợi trước."

——

Trở lại trên xe, Hề Mạn nghĩ đến khuôn mặt kiêu ngạo của Giản Chước Bạch, càng nghĩ càng tức giận, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Tịch Dao:

[Nếu như em có một người bạn học cấp ba nhiều năm không gặp, lúc hai người gặp lại, cậu nhận ra anh ta trước, vì vậy anh ta cảm thấy cậu nhớ mãi không quên anh ta nhiều năm như vậy.]

[Sau đó em đánh rơi đồ ở nơi hai người gặp lại, vừa vặn để anh ta nhặt được, anh ta cảm thấy em đang cố ý dụ dỗ anh ta, trong lòng nhớ thương anh ta, đánh rơi đồ để hấp dẫn sự chú ý của anh ta.]

Tịch Dao: [!]

Tịch Dao: [Không thể nào, trên đời này còn có đàn ông tự luyến như vậy?]

Hề Mạn suy nghĩ một chút, từ ngoại hình năng lực và gia thế mà nói, anh cũng không phổ biến.

Chẳng qua quả thật rất không đáng tin.

Tịch Dao: [Sẽ không phải là bạn học cấp ba của chị chứ? Bộ dạng thế nào, gửi cho em xem thử.]

Cha mẹ Thẩm Tịch Dao từng ly dị, sau đó lại phục hôn.

Lúc trước khi mẹ rời đi, mang theo cô cùng ra nước ngoài, sau đó Thẩm Tịch Dao vẫn luôn học ở nước ngoài, mấy năm gần đây mới trở về cho nên bạn học của Hề Mạn cô cũng không biết.

Hề Mạn: [Tướng mạo bình thường, miễn cưỡng không có trở ngại.]

Tịch Dao: [Ha ha ha vậy sao anh ấy lại tự tin như vậy? Người này thật buồn cười, lần sau chị đưa ảnh của anh em cho anh ấy xem, nói mẫu người chị thích như vậy, để anh ấy nhận rõ mình.]

Tịch Dao: [Chẳng qua điều kiện này của anh em, có thể khiến anh ấy tự ti hay không?]

Nhắc tới Thẩm Ôn, Hề Mạn nhớ tới sáng sớm hôm nay, Thẩm Ôn nhận được điện thoại của bạn gái mối tình đầu Tiết Thu Nghiên.

Cô vội an ủi mình, chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, hơn nữa hai người bọn họ đã chia tay nhiều năm như vậy.

Huống chi trên chiếc nhẫn kim cương kia khắc tên cô và Thẩm Ôn.

Nghĩ đến vài ngày sau là sinh nhật Thẩm Ôn, Hề Mạn gửi tin nhắn cho Thẩm Tịch Dao: [Đồ sứ Thanh Hoa của chị xong chưa?]

Tịch Dao: [Được rồi, chị lại đây lấy đi.]

-

Hề Mạn đến phòng làm việc cầm mặt dây chuyền sứ Thanh Hoa lúc trước tự tay vẽ, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, xác định không thành vấn đề, lấy một hộp gỗ chạm trổ đã sớm chuẩn bị tốt từ trong túi xách ra bỏ mặt dây chuyền vào.

Nhìn cô cẩn thận từng li từng tí, Thẩm Tịch Dao chậc chậc hai tiếng: "Anh trai em nếu biết chị chuẩn bị quà cẩn thận như vậy, khẳng định sẽ rất vui. Đến lúc đó anh ấy cầu hôn, chị tặng quà, ngẫm lại lập tức cảm thấy lãng mạn."