Tô Uyển Vận phát điên kêu to, Thái Nguyên Lễ tức giận chửi tục.
Những người khác trong phòng tò mò xem náo nhiệt.
Trong lòng Hề Mạn sảng khoái, thu hồi báo cáo từ chức, nghênh ngang rời đi.
—
Khi ra khỏi công ty, thang máy đang đi xuống, con số sắp đến tầng này.
Hề Mạn vội vàng ấn nút mở cửa.
Cửa mở ra, cô ngoài ý muốn nhìn thấy bên trong có một người đàn ông khôi ngô có dáng người tuyệt mỹ.
Lại là Giản Chước Bạch.
Hai người liếc nhau, Hề Mạn đi vào, đóng cửa thang máy lại.
Trong không gian chật chội chỉ có hai người bọn họ, người đàn ông bên cạnh mặc một thân âu phục được cắt may lưu loát, cà vạt màu đỏ rượu thắt cẩn thận tỉ mỉ, bên dưới là âu phục thuần đen, bao lấy hai chân thẳng tắp hoàn mỹ.
Ngọn đèn trên đỉnh thang máy tối xuống, phản chiếu lông mày thâm thúy anh tuấn của người đàn ông, sống mũi anh cao thẳng, cằm sắc bén lạnh lẽo.
Anh cà lơ phất phơ quen rồi, hiếm khi ăn mặc chính thức như vậy, Hề Mạn suýt nữa không dám nhận người quen.
Khi Hề Mạn nhìn qua, cặp mắt đào hoa của người đàn ông đang không kiêng dè gì nhìn về phía cô.
Hề Mạn muốn hỏi anh tại sao lại ở chỗ này, nhưng cô chợt nghĩ trong tòa nhà này có nhiều công ty như vậy, có xí nghiệp hợp tác với tập đoàn Giản Trì cũng không kỳ quái.
Cô chủ động chào hỏi: "Thật trùng hợp."
"Quả thật rất trùng hợp." Ngữ điệu của Giản Chước Bạch lười biếng, hơi có vẻ bất cần đời.
Năm ngón tay thon dài đẹp mắt hơi cong lại, thoáng kéo lỏng cà vạt, anh thình lình nói ra một phỏng đoán, "Có phải là cậu tà tâm không chết, lại tới chặn đường tôi đúng không?"
Hề Mạn: "..."
"Đúng rồi."
Hề Mạn nhớ tới một chuyện, trực tiếp xem nhẹ sự tự kỷ vừa rồi của anh," Tôi có một cái cúc áo trước đó cậu nhặt được, vừa vặn hôm nay gặp, cậu có thể trả lại cho tôi không?"
Giản Chước Bạch cười một tiếng: "Cậu mơ thấy mộng đẹp gì vậy?"
Hề Mạn: "...?"
"Là cậu nhớ thương tôi, cũng không phải tôi nhớ thương cậu, chẳng lẽ tôi còn có thể từng giây từng phút cất cúc áo của cậu ở trong ngực, lúc nào cũng mang theo?"
"..."
"Chờ tôi rảnh rỗi, sẽ tìm thời gian mang cho cậu."
Anh nói xong Hề Mạn không kịp nói lời cảm ơn, Giản Chước Bạch đã quay đầu nhìn lại, "Tuy rằng điều này đại biểu sau này chúng ta còn có thể gặp lại, nhưng cậu không cần biểu hiện quá mức vui vẻ."
Nghe nói anh đồng ý tìm thời gian trả lại, khóe miệng Hề Mạn vừa muốn nở ra nụ cười lễ tiết.
Nhưng sau khi anh nói ra những lời này, cô quyết đoán thu hồi.
Cô bỗng nhiên cảm thấy, chỉ có một cái cúc áo mà thôi, tuy rằng hơi đắt một chút, nhưng so với nhìn thấy con khổng tước hoa này, cái cúc áo kia cô không cần cũng được.
Từ trong tòa nhà văn phòng đi ra, bên ngoài có chiếc Maybach đỗ ở cửa, tài xế xuống xe giúp Giản Chước Bạch mở cửa xe.
Hề Mạn lười tạm biệt anh, làm bộ như không quen trực tiếp rời đi.
Giản Chước Bạch nhìn cô một cái, khom người ngồi vào trong xe.
Không bao lâu, thư ký Chu Lương Hàn cũng từ trong tòa nhà lớn đi ra, ngồi vào ghế phụ, báo cáo công tác với anh.
Giản Chước Bạch thờ ơ nghe, bỗng nhiên hỏi một câu: "Lô hàng của Thẩm Ôn hiện tại thế nào?"
Đoàn đội của Thẩm Ôn nghiên cứu chế tạo ra một loại thiết bị y tế, độ chính xác cao hơn so với trên thị trường hiện có, nhưng giá thành cũng cao dọa người, cho nên một khi bán ra nhất định sẽ không được, thời gian gần đây anh ta đang vì thế mà sứt đầu mẻ trán.