Sự Lãng Mạn Cháy Bỏng

Chương 19: Người cậu muốn câu là tôi

Nhưng khi ý nghĩ này mới bắt đầu nảy sinh, cũng đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Thẩm Ôn không thích động vật nhỏ, cũng không thích Hề Mạn tới gần chúng.

Đối diện với tầm mắt của người đàn ông, Hề Mạn giống như trẻ con làm sai chuyện, theo bản năng che giấu hai tay sờ qua chó con ở phía sau.

Bé cún còn vẫy đuôi chờ cô cho thức ăn.

Hề Mạn do dự một chút, đi lên phía trước thăm dò mở miệng: "Anh Ba, em không chạm vào nó, lập tức vào trong phòng lấy chút đồ ăn ra, được không?"

"Để dì Mạc đi." Ngữ khí anh vẫn ôn hòa như trước, ý tứ cự tuyệt cũng rất rõ ràng.

Hề Mạn đành phải "A" một tiếng, định vào nhà tìm dì Mạc.

Thẩm Ôn từ cốp sau xách lên một cái hộp tinh xảo: "Không cần quà sao?"

Chỉ cần anh đi công tác trở về, đều sẽ mang quà cho cô.

Hề Mạn nở nụ cười, vội đưa tay ra nhận: "Cảm ơn anh Ba."

Thẩm Ôn đang muốn đưa qua, nhìn thấy lông chó còn sót lại trên tay cô, lông mày vừa giãn ra lại nhíu lại.

Hề Mạn vội vàng nói: "Anh Ba giúp em mang vào đi, em đi rửa tay sạch sẽ rồi mở quà."

Thẩm Ôn nói: "Vừa rồi nó nhào vào lòng em, về phòng tắm rửa luôn đi."

"... Được."

Lúc Hề Mạn vào nhà nói chuyện con chó nhỏ cho dì Mạc, rất nhanh dì Mạc đã lấy chút đồ ăn ra.

Thẩm Ôn dựa vào xe xem email, phát hiện động tĩnh ngẩng đầu, nói với dì Mạc: "Đừng cho nó ăn, trực tiếp đuổi đi. Loại súc vật này đều là lòng tham không đáy, cho một lần ngon ngọt, sau này mỗi ngày đều chạy tới đây."

"Nhưng Hề tiểu thư..." Dì Mạc dừng lại hai giây, lại đổi giọng, "Vâng, thưa ngài."

-

Hề Mạn trở về phòng tắm rửa một cái, mặc áo ngủ đi ra từ phòng tắm, lúc thu dọn quần áo bẩn đã thay ra, phát hiện trên áo khoác thiếu một cái cúc áo.

Áo khoác này rất đắt, cô mua về còn chưa mặc mấy lần, Hề Mạn vội vàng tìm kiếm khắp nơi trong phòng nhưng không tìm được.

Đoán xem có thể rơi trên xe hay không, cô xỏ dép lê từ trên lầu đi xuống.

Thấy Thẩm Ôn không có ở phòng khách, Hề Mạn hỏi: "Dì Mạc, anh Ba đâu?

"Tiên sinh ở thư phòng, quà mua cho cô để ở trên sô pha, để cô tự đi lấy."

Hề Mạn buồn bực: "Anh Ba vừa đi công tác về, sao lại tăng ca?"

"Có lẽ công việc còn chưa xử lý xong." Dì Mạc suy đoán.

Hề Mạn đi đến sô pha, mở quà ra, là một cái túi xách số lượng có hạn.

Anh ấy bận rộn như vậy, còn không quên mang quà cho cô, trong lòng Hề Mạn ấm áp, cảm giác không vui lúc trước bởi vì bị chó con vồ một cái mà phải tắm rửa bị cô đè xuống.

Một lần nữa đặt lại quà tặng vào trong hộp, thoáng nhìn chìa khóa xe của Thẩm Ôn trên bàn trà, cô cầm lên đi ra bên ngoài.

Nghĩ đến con chó nhỏ lúc trước gặp được kia, cô đi tới cửa lớn nhìn quanh trong chốc lát.

Đại khái dì Mạc đã cho nó ăn no, không nhìn thấy bóng dáng của nó nữa.

Hề Mạn cũng không nghĩ nhiều, lên xe tìm cúc áo.

Cô mở cửa ghế lái phụ trước, dùng đèn pin soi, không nhìn thấy, lại đi ghế sau tìm.

Hề Mạn khom lưng tìm kiếm một vòng, tầm mắt dừng lại dưới ghế lái, đồng tử cô co rút lại một chút.

Không tìm thấy cúc áo, nhưng có một hộp trang sức dưới ghế.

Hề Mạn hồ nghi đưa tay lấy ra, mở ra.

Bên trong lại là một chiếc nhẫn, phía trên có một viên kim cương được chạm khắc xinh đẹp.

Sao trên xe anh Ba lại có nhẫn kim cương?