Sự Lãng Mạn Cháy Bỏng

Chương 18: Người cậu muốn câu là tôi

Thẩm Ôn tựa lưng, nới lỏng cà vạt: "Còn chưa kịp thích nghi với chênh lệch múi giờ, tôi hơi mệt, hôm khác đi."

Tần Viễn: "Được, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt."

Anh thu di động lại, lại liếc mắt nhìn sang, một lần nữa quay lại đề tài vừa rồi: "Đùa cũng được, thật sự cũng được, đừng đi trêu chọc loại người như Giản Chước Bạch."

Là nhắc nhở ôn hòa, lại như là mệnh lệnh.

Hề Mạn cúi đầu, "Ồ" một tiếng, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Xe rất nhanh chạy vào đường chính, hướng về biệt thự Thủy Minh Loan.

Dọc theo đường đi, hai người đều không nói gì nữa.

Hề Mạn đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của Thẩm Ôn.

Ý của anh ấy là, chỉ cần không phải loại người như Giản Chước Bạch, cô muốn có bạn trai anh ấy đều sẽ không can thiệp sao?

Loại người "Giản Chước Bạch" trong miệng anh Ba, xem như là loại người nào?

Anh ấy vừa rồi còn muốn tác hợp Giản Chước Bạch và Thẩm Tịch Dao, như thế nào đến chỗ này của cô, lập tức thành "Đừng đi trêu chọc loại người như Giản Chước Bạch"?

Thẩm Tịch Dao vừa rồi ẩn ý đến mức đó, anh ấy cũng không thừa nhận cô là bạn gái anh.

Vừa rồi Tần Viễn gọi cô là chị dâu tương lai, nhưng anh vẫn như trước, không giải thích, cũng không phản bác.

Tâm tư Thẩm Ôn luôn luôn thâm trầm, thái độ đối với cô lại luôn lập lờ nước đôi, như gần như xa, Hề Mạn hoàn toàn đoán không ra trong lòng anh ấy đang nghĩ cái gì.

Hề Mạn lại nhớ tới Thẩm Tịch Dao anh hắn khi nào kết hôn, anh chỉ trả lời câu "Sắp rồi".

Không biết anh chỉ là thuận miệng nói, hay là thật sự có ý định này.

Hề Mạn thậm chí không dám xác định, đối tượng kết hôn kia có phải là cô hay không.

Chẳng qua những nghi hoặc này, từ trước đến nay cô đều không dám hỏi.

Bỏ qua nguyên nhân xấu hổ bên ngoài, cũng bởi vì những năm này hết thảy cô có được đều là do Thẩm Ôn cho, ở trước mặt Thẩm Ôn, cô có thói quen không đề cập tới bất kỳ yêu cầu gì, mặc cho anh chủ động hết thảy.

Thẩm Ôn là người rất có chủ kiến, Hề Mạn chưa bao giờ mở miệng hỏi anh ấy muốn cái gì, có thể cho thì anh đều chủ động cho.

Nếu anh không cho, từ trước đến nay tất có nguyên nhân, cho dù Hề Mạn mở miệng nói muốn cũng sẽ không có kết quả khác.

Đang có chút thất thần, Thẩm Ôn lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: "Dì Mạc nói em từ chức?"

Hề Mạn mím môi dưới: "Ừm, vừa mới nghỉ việc không bao lâu, ngày mai đến công ty làm thủ tục từ chức."

Thẩm Ôn bớt chút thời gian liếc cô một cái: "Sao đột nhiên lại từ chức, không hài lòng với công việc sao?"

Hề Mạn chần chờ một lát, cười nói: "Cũng không có, chỉ là gần đây công việc khá bận, áp lực lớn, em muốn nghỉ ngơi một chút."

"Ừm, cũng được."

Xe chạy vào trong sân, Hề Mạn xuống xe, nhìn thấy dưới đèn đường trước cửa lớn có một con chó nhỏ lông dài màu xám trắng.

Đại khái là chó hoang, bởi vì không có người chăm sóc, thoạt nhìn rất bẩn thỉu.

Hề Mạn kinh hỉ chạy tới, con chó nhỏ vẫy đuôi tới gần cô, đầu lưỡi liếʍ ngón tay cô, một đôi mắt trong suốt trông mong nhìn cô.

Hề Mạn đưa tay sờ sờ đầu nó: "Bé cún con, em gầy như vậy, có phải đói bụng hay không? Chờ chị, chị đi lấy cho em chút đồ ăn."

Cô nói xong đứng dậy muốn chạy vào trong nhà, nhìn thấy Thẩm Ôn đứng bên cạnh xe.

Anh nhìn về phía này, lông mày khẽ nhíu, hình như có chút không vui.

Hề Mạn thích chó, từng rất muốn nuôi một con.