Sau Khi Biến Thành Omega, Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Đánh Dấu

Chương 20

Khi tầm mắt của người trên đài chuẩn xác dừng ở nơi bạn nhỏ nào đó đang trốn, Ngôn Khâu ngay lập tức cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, mấy giây sau, thanh âm ôn hoà của Kỷ Tinh Lam từ trên đài vang lên: "Bạn học kia, cậu hẳn là Omega đúng không? Mời bạn lên đây hỗ trợ nhé."

Ngôn Khâu sửng sốt, cậu biết hắn muốn dạy dỗ mình nhưng ngàn lần không nghĩ tới Kỷ Tinh Lam sẽ dùng tới đại chiêu này.

Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh đồng loạt quay đầu nhìn về phía Ngôn Khâu, thậm chí có người không ngại phiền phức còn vỗ tay la ó.

Ngôn Khâu không quen với cảm giác bị người khác nhìn chăm chú. Cậu lúng túng cười, làm bộ quay đông quay tây, tỏ vẻ cũng đang tìm người Kỷ Tinh Lam gọi. Nhưng kĩ thuật diễn của Ngôn Khâu vụng về một cách quá đáng yêu, căn bản chẳng ai hùa theo cậu cả. Bao ánh mắt vẫn cứ chăm chăm nhìn cậu, phảng phất như muốn nói: Đừng diễn nữa, là cậu đó.

Thật ra do Ngôn Khâu tự tìm đường chết, ban đầu tính toán đứng chung với đám Tạ Vũ, nhưng hàng xếp theo chiều cao. Bản thân Ngôn Khâu thấp bé, đi theo Tạ Vũ nấp trong đám cao kều. Theo hướng Kỷ Tinh Lam nhìn xuống chỗ này cũng chỉ có duy nhất một Omega là cậu.

Thấy không thể trốn được nữa, hiệu trưởng cũng đã nhìn qua đây luôn rồi, cậu không thể làm gì khác đành căng da đầu chen lên. Mấy bạn học đứng phía trước còn nhiệt tình mở đường cho cậu, sôi nổi vỗ tay hoan hô.

Đối với Ngôn Khâu, đoạn đường ngắn mấy chục mét bây giờ như kéo dài mãi không thấy điểm cuối, những ánh nhìn ghen tị của các Omega khác sắp chọc cậu thành cái sàng. Cái loại vinh dự này ấy mà, Ngôn Khâu xin nhường.

Trên đài chủ tịch, Ngôn Khâu đứng trước mặt Kỷ Tinh Lam, dùng ánh mắt hung tợn để cảnh cáo hắn đừng có mà làm bậy. Tên Kỷ Tinh Lam thần kinh này đang giả mù đấy à? Dám lơ cậu!

Ngôn Khâu thấy hắn một thân đồng phục phẳng phiu, gương mặt như tạc tượng, mũi cao da trắng, mái tóc vàng dưới nắng càng trở nên chói mắt, thật sự diễn ra được một bộ quý ông lịch lãm dịu dàng.

Nhưng ngay sau đó, vị Kỷ thiếu gia "quý ông lịch lãm" vô cùng tàn nhẫn nắm chặt cổ tay cậu, lập tức đẩy cậu ngã lên cái bàn được đặt cạnh chỗ đứng.

Cậu không kịp đề phòng ngã một cái mắt xẹt đầy sao, ngẩng đầu lên thấy Kỷ Tinh Lam đang cực kì đẹp trai cười tạo nét, lịch sự nói vào micro cũng không biết cho ai nghe:

"Vậy tôi sẽ bắt đầu đây."

Kỷ Tinh Lam nắm tay Ngôn Khâu đặt sang hai bên hông cậu, cúi xuống dùng thân mình che lại cậu.

Hiệu trưởng và đám học sinh ngồi bên dưới không thấy rõ mặt hắn, cũng không nhìn thấy biểu cảm của Ngôn Khâu đang nằm. Nhưng dù gì đây là cảnh tượng hiếm có, chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến người ta mặt đỏ tim đập kêu gào chói tai.

Kỷ Tinh Lam xoay mặt cậu về hướng của mình, dùng tay nắm lấy khớp cổ tay mảnh khảnh của Ngôn Khâu, cúi người nhích lại gần.

"Cậu đang làm gì thế?" Ngôn Khâu không hiểu vì sao lại trở nên bối rối, dùng thanh âm chỉ hai người họ nghe được hỏi hắn.

"Không sao, phối hợp chút để dạy học nào. Nếu tôi tìm người khác, cậu sẽ ghen mất." Kỷ Tinh Lam cười thật sâu, ánh mắt như muốn đem cậu ôm vào lòng, khảm vào trong xương cốt của mình.

Ha ha. Ngôn Khâu bị sốc trước sự trơ trẽn của Kỷ Tinh Lam.

"Cậu muốn tìm ai cứ tìm, chỉ cần làm ơn đừng chạm vào tôi là được…. Này!!" Ngôn Khâu hét lên một tiếng, Kỷ Tinh Lam thế mà lại đang cố cởϊ áσ của cậu ra.

"Lần này là cậu trêu chọc tôi trước." Kỷ Tinh Lam nhỏ giọng nói.

Ngôn Khâu sợ tên này thật rồi: "Đại ca, em sai rồi mà."

Kỷ Tinh Lam kéo áo của cậu ra: "Trễ rồi, ngày hôm qua đáng ra cậu nên nói chuyện này cho tôi biết."

Giờ phút này Ngôn Khâu chỉ có một ý niệm là nhảy dựng lên rồi chạy đi, nhưng tên thần kinh kia lại dùng pheromone áp chế cậu. Hai chân Ngôn Khâu mềm nhũn như bùn, muốn động cũng không thể động được.

Hắn ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh nói với mọi người qua micro: "Kế tiếp tôi sẽ hướng dẫn cho mọi người kiến thức về hồi sức tim phổi."

Nhìn giáo thảo nghiêm túc giảng giải, các bạn học dưới đài đều chăm chú lắng nghe. Hiệu trưởng đứng một bên dạt dào đắc ý, cái ông muốn chính là hiệu quả như này. Không phải ông không biết làm hồi sức tim phổi, chỉ là nếu ông tự mình thị phạm, phỏng chừng chẳng ai muốn xem.

"Sau khi xác nhận người bệnh đã mất ý thức, ngừng thở và mạch đập gián đoạn, đầu tiên hãy đặt người bệnh nằm ngửa ra."

Ngôn Khâu bị buộc phải nằm ngửa ra bàn, thả lỏng thân mình, chỉ có thể nghiêng nghiêng nhìn mặt hắn.

Kỷ Tinh Lam đưa tay nâng cằm Ngôn Khâu lên, ngón tay niết nhẹ mặt cậu, động tác ngả ngớn nhéo nhéo đùa giỡn với má Ngôn Khâu nhưng không một ai thấy.

"... Hãy nhớ giữ cho bệnh nhân luôn ngẩng đầu, đảm bảo đường hô hấp được thông suốt."

"Sau đó hãy cởi nút cổ áo và thắt lưng của bệnh nhân…"

Nghe hắn nói như thế, chuông cảnh báo trong đầu rung lên, Ngôn Khâu lập tức giữ chặt thắt lưng của mình.

Vì để thuận tiện hoạt động, Kỷ Tinh Lam cởi hết cúc áo ngoài của Ngôn Khâu. Áo sơ mi đơn bạc neo lại bao lấy thân thể thon gầy xinh đẹp của thiếu niên, mơ hồ còn nhìn ra được hình dáng đường nét, ngực phập phồng lên xuống vì căng thẳng.

Ngôn Khâu đỏ bừng từ tai tới cổ, lo sợ hắn vui tay mở luôn thắt lưng của mình vì vậy liều mạng che lại chỗ mở thắt lưng không buông tay.

Dưới ánh nhìn chăm chú của toàn bộ giáo viên và học sinh, Kỷ Tinh Lam bất động thanh sắc rũ mắt nhìn cậu. Tiểu mỹ nhân nằm ngửa trên bàn, khoé mắt đỏ hoe đang điên cuồng lườm hắn giống như đang nói: "Cậu dám hủy hoại sự trong sạch của tôi, tôi liều mạng với cậu!"

Nhìn cổ áo xộc xệch trước mặt, Kỷ Tinh Lam có chút miệng đắng lưỡi khô, giọng cũng trầm xuống vài phần, hắn mím môi tiếp tục: "... Sau đó xác định và đặt cườm bàn tay ở trên một phần ba dưới chênh sang trái của xương ức người bệnh. Đặt lòng bàn tay còn lại của bạn lên trên bàn tay đặt trên ngực của họ và đan các ngón tay vào nhau… Giống như vậy, hai tay chồng lên nhau dùng sức vừa phải ấn xuống 30 lần, xương ức phải hạ xuống ít nhất 5-6 cm."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc giảng giải của Kỷ Tinh Lam, vị trí đặt tay cũng có điểm kì lạ, Ngôn Khâu biết điều nằm im không dám giãy giụa.

Tay Kỷ Tinh Lam đặt trên ngực cậu nhưng cũng không thật sự ấn xuống, Ngôn Khâu xoay đầu, ra sức muốn tránh thoát. Lúc này hắn mới rút tay lại, không nhanh không chậm nói:

"Ép tim và hô hấp nhân tạo nên luân phiên tiến hành, chu trình 30:2. Sau 5 chu trình thì phải tạm ngưng để kiểm tra dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân…"

Ngôn Khâu co rúm lại. Hắn nói cái gì cơ? hô hấp nhân tạo á?

Dưới đài tức khắc vang lên từng trận ồn ào cổ vũ. Omega trên đài nhỏ nhắn xinh đẹp, trừ bỏ mấy em gái là fan của Kỷ Tinh Lam, các bạn học khác đều là tâm tình kích đông, xem náo nhiệt không sợ phiền phức hét lên trong lòng: Làm cậu ấy! Làm cậu ấy!

Kỷ Tinh Lam nhìn thật sâu Ngôn Khâu, sau lại thấp giọng cười khẽ: "Bạn học nhỏ này nhút nhát, vì thế nên tôi sẽ không làm phần này."

Nghe được cuối cùng hắn cũng buông tha cho mình, "bạn học nhỏ" Ngôn Khâu thở ra một hơi, nhưng sau đó hai má lại đỏ bừng.

Má… Thẹn thùng cái đầu cậu! Đúng là đám Alpha nói khoác không biết ngượng.

Các học sinh bên dưới đài đều cảm động bởi sự săn sóc và lịch thiệp của Kỷ giáo thảo.

Trên đời này quả nhiên vẫn còn có người thân sĩ chính trực như Kỷ Tinh Lam. Hắn cùng với tên lưu manh dám cưỡng hôn Omega tối qua đúng là một trời một vực.

Đều là con người với nhau sao mà khác nhau nhiều đến thế cơ chứ. Tên đểu kia chẳng lẽ không cảm thấy hổ thẹn à?

Nghe tiếng vỗ tay nồng nhiệt dưới đài, Ngôn Khâu gần như muốn đập đầu tự vẫn tại chỗ.

Hướng dẫn kết thúc, Kỷ Tinh Lam kéo Ngôn Khâu đang nằm trên bàn ngồi dậy.

Kỷ thiếu gia "thân sĩ chính trực" đầu ngón tay cong lại, gãi nhè nhẹ vào lòng bàn tay Ngôn Khâu, còn giả nhân giả nghĩa nói: "Bạn học vất vả rồi."

Lại một tràng vỗ tay khác vang lên…

Cứ như vậy, Ngôn Khâu đã thành công sống sót qua 10 phút khó khăn nhất trong cuộc đời mình.

Trở lại chỗ đứng, nhiệt độ trên mặt Ngôn Khâu vẫn chưa hạ. Trên đài, hiệu trưởng lại nói cái gì đó, nhưng Ngôn Khâu một chữ cũng không nghe lọt.

Những bạn học xung quanh không ngừng quay đầu lại nhìn cậu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, lẫn trong đó có cả những ánh nhìn đầy ghen ghét.

Bạch Nguyên Nguyên túm lấy tay áo Ngôn Khâu đầy kích động, liên tục ám chỉ hỏi: "Khâu Khâu bảo bối, cậu cậu có ngửi thấy mùi pheromone của giáo thảo không? Có thơm lắm không? Có phải rất giống mùi nước hoa pheromone kia phải không????"

Ngôn Khâu nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể ấp úng đáp: "Ừm, đại khái thì… Ờm, cũng không khác lắm."

Cô nghe được câu trả lời thì vui mừng khôn xiết, mặt mày phấn chấn: "Thế thì ngày mai tôi sẽ mua thêm hai bình nữa. Ai nha, vì sao Kỷ Tinh Lam không chọn tôi cơ chứ, tôi cũng muốn cùng với giáo thảo thực hiện hô hấp nhân tạo. Hê hê, Khâu Khâu ơi, trên người cậu có dính mùi của giáo thảo không, cho tôi hít một miếng."

Ngôn Khâu kiên quyết giữ chặt quần áo, vất vả mãi mới đuổi được Bạch Nguyên Nguyên đi.

Tạ Vũ ở bên cạnh lại lo lắng đánh giá tên đểu đang tỏ vẻ đạo mạo trên đài kia, kéo tay áo của Ngôn Khâu sau đó lén lút hỏi nhỏ: "Ba, sao tôi cứ cảm thấy thằng họ Kỷ kia đang cố ý thế nhỉ?"

Anh biết Ngôn Khâu với Kỷ Tinh Lam có thù với nhau, nhưng cái hành động chỉ định Ngôn Khâu lên làm mẫu nghĩ thế nào cũng thấy lấn cấn.

Ngôn Khâu cúi đầu sờ mũi hòng che đi biểu cảm khác thường của mình. Cậu có chút ngượng ngùng nghĩ, sao trước kia không thấy Tạ Vũ khôn như vậy ta.

Nhưng Ngôn Khâu vẫn một mực kiên trì lắc đầu phủ nhận: "Chắc là không phải đâu, hắn đâu có nhận ra tôi."

Tạ Vũ gật đầu, dường như cũng đang nghĩ về điều đó. Sau đó đầu chó của anh bắt đầu bẻ lái sang hướng khác, chần chờ ngẩng đầu, nghi ngờ trong mắt càng sâu.

"Vậy thì, có khi nào nó thích cậu không?"