Sau Khi Biến Thành Omega, Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Đánh Dấu

Chương 19

Sáng hôm sau, Ngôn Khâu vội vàng lẻn vào trong lớp.

Vừa mới đặt mông xuống ghế, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến một âm thanh vang dội: "Á… Là Kỷ Tinh Lam ~~"

Sau đó, các nữ sinh trong phòng học đều tạm ngưng động tác quay ra sửng sốt, theo sau là tiếng bàn ghế dịch chuyển rồi từng đoàn người không hẹn cùng nhau lao ra ngoài. Các nam sinh còn lại trong lớp trưng ra vẻ mặt khinh thường cao ngạo "chậc" một tiếng, ai cãi nhau tiếp tục cãi nhau, chỉ là mọi người đều như vô tình sơ ý biểu diễn khoe khoang chút cơ bắp của mình.

Cũng là một buổi sáng bình thường và tẻ nhạt như mọi ngày, nhưng hôm nay đã xảy ra một sự kiện kinh động toàn bộ hành lang – Kỷ giáo thảo của trường quân đội cách vách xuất hiện ở tầng lầu của bọn họ! Hành lang ngay lập tức bị đám đông ùa ra vây chật như nêm cối.

Mấy cô gái của trường này mỗi lần ăn cơm xong đều thích đi đường vòng thật xa tới trường quân đội bên kia, làm bộ lơ đãng lướt qua cửa sổ hòng được ngắm gương mặt của Kỷ thiếu gia. Bây giờ được trải nghiệm cảm giác ngồi trong lớp nhìn người ta đi qua thì hưng phấn không chịu được, nhưng lại e ngại giả bộ nói chuyện với bạn cùng bàn, cứ như không hề chú ý tới hắn.

Ngồi trong góc của lớp 1, gân xanh trên trán Ngôn Khâu giật giật, cậu cố gắng cúi thấp người xuống nhằm che dấu bóng dáng của mình. Tay nhanh chóng cầm đầu cuối gửi tin nhắn cho Kỷ Tinh Lam.

Buổi sáng hôm nay, Kỷ Tinh Lam mỹ kỳ danh là hộ tống Ngôn Khâu lên lớp, trên thực tế khẳng định là tên đó muốn lên đây để "bắt gian". Hắn muốn xem cái tên "gian phu" kia là ai, cứ vậy mà theo sau Ngôn Khâu tới dưới lầu.

Nhưng thật lòng Ngôn Khâu không muốn cùng xuất hiện với Kỷ Tinh Lam đâu. Nghĩ nghĩ, cậu ba bước làm hai nhảy lên cầu thang xong chạy biến.

Ngày hôm qua trên diễn đàn đồn đối tượng của Kỷ Tinh Lam là học sinh trường này, nay hắn lại có mặt ở đây. Điều này dường như đã chứng minh một điều gì đó, khiến mọi người càng thêm kích động.

Bạch Nguyên Nguyên nhanh tay móc ra chiếc gương nhỏ, đánh thêm chút phấn lên mặt, xác định không còn nhìn thấy cái mụn mới mọc trên trán nữa thì dùng sức đẩy bay hai ba tên Alpha đang chặn đường, lao nhanh ra ngoài hú hét. Mà Tạ Vũ nằm ngủ cứ như có năng lực phong ấn hai tai, anh vẫn bất động giữa chốn trần gian ồn ào náo loạn, ngay cả mí mắt cũng không run ngủ ngon lành trên bàn.

May mắn thay, Kỷ Tinh Lam vẫn còn nhớ thoả thuận với Ngôn Khâu, chỉ đứng lại ở cửa lớp, trong lúc nhất thời mọi người không biết hắn đang tìm ai.

Ngôn Khâu lặng lẽ nhìn hành lang náo nhiệt qua cửa sổ, tức nhe răng trợn mắt gửi tin nhắn cho Kỷ Tinh Lam: "Đừng nghịch nữa, đi nhanh lên."

Kỷ Tinh Lam vừa lúc đi ngang qua cửa lớp, bất động thanh sắc từ ngoài cửa sổ chạm mắt với Ngôn Khâu, lại như suy tư gì mà nhìn sang Tạ Vũ đang ngủ như chó con bên cạnh.

Trong mắt hiện lên một tia hàn ý, trả lời tin nhắn của Ngôn Khâu: "Mùi trên người cậu ngày hôm qua là của thằng kia à?"

Ngôn Khâu muốn dán luôn người lên bức tường, cúi gằm mặt xuống không muốn bị đám người ngoài kia dòm ngó chút nào.

Tạp âm không thể thức tỉnh – Tạ Vũ, giờ này tự dưng có cảm giác bị người ta dùng ánh mắt đâm chọc, ngủ không an ổn, vô thức gãi đầu "hừ" một tiếng.

"Cậu thích như thế?" Kỷ Tinh Lam hỏi.

Ngôn Khâu: "Thích cái đầu cậu. Tôi ngồi cùng bàn, lúc nó ngủ nước miếng dây ra bàn, tôi vô ý đυ.ng phải thôi."

Kỷ Tinh Lam âm thầm đánh giá Tạ Vũ đang ngủ với bộ dạng ngu ngốc: "...."

Kỷ Tinh Lam: "Ồ, vậy tối nay nhớ phải tắm hai lần."

….

Nhìn Kỷ Tinh Lam đi đến phòng hiệu trưởng ở tầng ba, các học sinh đều thở dài rồi giải tán. Thì ra giáo thảo chỉ đi ngang qua thôi à.

Cậu nhẹ nhõm thở ra, lúc này mới tự tin ngồi thẳng dậy. Ngôn Khâu thò tay vào ngăn bàn, lấy ra một bịch ăn vặt mà Tạ Vũ hiếu kính cậu, cảm thấy quá mệt mỏi.

Bạch Nguyên Nguyên mặt đỏ tai hồng từ cửa đi vào, lựa lựa trong mớ đồ ăn của Ngôn Khâu lấy đi bịch khoai tây chiên vị mật ong.

"Hôm qua sao cậu lại đi trước thế?" Bạch Nguyên Nguyên vừa ăn vừa hỏi.

Cô cũng không rõ rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, Ngôn Khâu bỏ một vien xí muội vào miệng, chóp chép thản nhiên trả lời: "Không có gì, trên sân bóng đông quá, tôi không thoải mái nên về trước, chưa kịp tạm biệt cậu nữa."

"Vậy thì tiếc quá. Cậu không biết đâu, hôm qua không biết Kỷ giáo thảo đã ném áo khoác cho đứa nào cầm giùm nữa, hừ." Bạch Nguyên Nguyên ném túi khoai tây rỗng đi, lại một mặt đầy nghi hoặc hỏi Ngôn Khâu, "Vậy sao cậu không về ký túc xá? Không phải yêu đương thật đấy chứ?"

"Mấy bữa nay trong nhà có chuyện thôi." Ngôn Khâu bình tĩnh trả lời.

Bạch Nguyên Nguyên "ồ" một tiếng, lại hạ giọng nói: "Mấy ngày rồi cậu không về ký túc, mấy hôm trước thì nghỉ bệnh, nhưng hôm qua vì sao cũng… Ầy, cậu phải chú ý vào, dù có tôi yểm hộ cho cậu nhưng nếu không về thì phải đi gặp dì quản lý xin giấy phép đó. Đêm mà đi kiểm tra thấy không có người là toi luôn.

Ngôn Khâu "ừm" rồi lại nhặt một viên xí muội bỏ vào miệng. Hình như Bạch Nguyên Nguyên thật sự cho rằng cậu đang yêu đương rồi.

Bạch Nguyên Nguyên liếc nhìn túi đồ ăn vặt trong tay Ngôn Khâu, thắc mắc hỏi: "Sao tự dưng cậu lại ăn đồ ăn vặt thế?"

Bàn tay đang thò vào túi đông cứng.

Uầy. Xuýt nữa là lòi đuôi.

Ngôn Khâu một vẻ sống không còn gì luyến tiếc, yên lặng gom hết đồ ăn vặt lại rồi nhét vào ngăn bàn của Tạ Vũ, bịt tai trộm chuông đem toàn bộ "hủy thi diệt tích". Trong lòng đau khổ tự an ủi, thật ra, cái này là của Tạ Vũ đó.

Còn chưa tới thời gian vào học, Ngôn Khâu xoa xoa tay, ghé vào bàn học nhìn đầu cuối.

Cậu mở diễn đàn trường ra, phát hiện mới sáng sớm mà trong này đã nhộn nhịp như sắp ăn tết tới nơi. Chỉ mới vài phút trôi qua mà đã có người chụp hình của Kỷ Tinh Lam rồi up lên.

Kỷ Tinh Lam xuất hiện quá đột ngột, bạn học nữ này hình như phấn khích quá độ đến tay cũng run rẩy, ảnh nhoè nhìn vô cùng kì cục. Chỉ có thể nhìn ra được một bóng dáng xuyên qua đám bạn học, người ấy thân cao chân dài, khí chất xuất chúng trong bộ đồng phục như bao người.

Chính là kiểu người mà dù bạn không nhìn thấy mặt người ta thì cũng có thể cảm giác được sự khác biệt.

Bài đăng này như hòn đá làm mặt hồ dậy sóng, một lần nữa làm dấy lên những cuộc tranh luận sôi nổi về nhan sắc và vướng mắc tình cảm của giáo thảo.

Ngôn Khâu hoàn toàn không có hứng thú với chủ đề tình cảm của giáo thảo chút nào, chính chủ còn ở đây nè. Nhàm chán lướt lướt, Ngôn Khâu thử nhập tên mình lên tìm kiếm.

Không có tin đồn gì về cậu, nhưng lại phát hiện một chuyện kinh dị.

[Tôi là người tối qua bị xoá bài, nhưng vì sao người xoá lại là quản trị viên Ngôn Khâu? Tài khoản của cậu ấy bị hack à?]

Dù gì Ngôn Khâu cũng được coi là nhân vật có tiếng trong trường, chẳng sợ Kỷ Tinh Lam xuất hiện rồi bị ép trở thành "chồng cũ quốc dân", cậu vẫn có độ nổi tiếng khá cao.

Cái chết của Ngôn Khâu trong vụ tai nạn nửa năm trước cũng khiến nhiều người tiếc nuối, rất nhiều bạn học còn tự tổ chức cùng nhau tới nghĩa trang để đưa tang cậu.

Nhưng hôm qua đã có ai đó đăng nhập tài khoản của Ngôn Khâu, còn xoá bài của người ta, việc này đúng là vô cùng đáng sợ.

"Tại sao bài về Kỷ Tinh Lam đều bị xoá thế, bọn họ cũng cố chấp quá đi."

"Đù má, đây có phải là tình tiết "tôi có hoá thành quỷ cũng không tha cho cậu" không vậy?"

"Tương ái tương sát, a~~i~~"

Ngôn Khâu thẫn thờ thoát khỏi diễn đàn.

Huhu, ngày hôm qua cậu bồng bột quá.

Giờ cho dù có người đăng bài nói Ngôn Khâu không bằng Kỷ Tinh Lam, cậu cũng không dám xoá nữa.



Mỗi thứ sáu hàng tuần, hiệu trưởng sẽ có một buổi triệu tập nói chuyện toàn trường. Tiết toán vừa kết thúc, thông báo tập hợp được phát trên loa phát thanh.

Lớp trưởng dẫn mọi người xuống quảng trường nhỏ tập hợp, mấy ngàn người cả giáo viên học sinh đều xếp hàng ngay ngắn ở phía dưới đài chủ tịch.

Đứng hàng cuối của ban 1, Ngôn Khâu lười biếng cắm tay vào túi quần, Tạ Vũ đứng bên cạnh ngoan như chó con giúp cậu đấm bóp.

Ngôn Khâu nhìn lên đài chủ tịch, bỗng nhìn thấy Kỷ Tinh Lam đang đứng ngay bên cạnh hiệu trưởng, đầu liền hiện lên một hàng hỏi chấm???

Hắn không lên lớp, sang đây chơi làm cái gì?

Hiệu trưởng bước lên giữa đài, vỗ vỗ thử mic.

Chủ đề nói chuyện hôm nay là phê phán yêu sớm, nhưng hôm qua trong quá trình đi kiểm tra thì chủ nhiệm Dương còn phát hiện ra một chuyện nghiêm trọng hơn.

Trong ngôi trường mà bọn họ tự tin là an toàn tuyệt đối, hư hư thực thực xuất hiện tên biếи ŧɦái lưu manh cưỡng hôn Omega!

Vì sự an toàn của học sinh, hiệu trưởng lâm thời đổi chủ đề buổi tọa đàm thành vấn đề an toàn và kiến thức tự vệ.

Thời đại hoà bình, các học sinh không quá cảm thấy hứng thú với cái chủ đề cổ lỗ sĩ này, lặng lẽ ai nấy đều bắt đầu làm việc riêng. Đội ngũ hàng sau cùng, Tạ Vũ và Ngôn Khâu bắt đầu nói nhảm.

Tạ Vũ ghen tị nhìn cổ của Ngôn Khâu: "Ba, cái vòng cổ mới của cậu nom xịn thiệt đó."

Nghe được lời khen ngợi của tên ngốc kia, Ngôn Khâu không vui nổi, mạnh mẽ kéo khoé miệng thành nụ cười cứng đờ: "Ha ha."

Đẹp cái lông gà!

Cầm micro, hiệu trưởng xoa xoa quả đầu không còn bao nhiêu tóc của mình. Sau một hồi dài dòng mở đầu, rốt cuộc cũng tiến vào chủ đề chính, nghiêm túc nói đến chuyện xảy ra tối qua.

"Tối qua chủ nhiệm Dương đi kiểm tra, ông ấy đã phát hiện có người đang cưỡng hôn một bạn học Omega ở rừng cây nhỏ, ảnh hưởng cực kì tệ. Theo những gì chúng tôi đã tìm hiểu điều tra, rất có thể nghi phạm sẽ còn tái phạm trong tương lai."

Tức khắc, toàn thể đám học sinh như vỡ tung.

"Cái gì cơ?"

"Trong trường chúng ta luôn á? Đáng sợ quá đi…"

Ban ngày ban mặt sao lại có loại người hạ lưu đến vậy chứ."

"Tôi hơi sợ rồi đó. Dù sao tôi cũng đẹp vậy mà…"

….

Ngôn Khâu cảm xúc phức tạp đứng trong đám người, lặng lẽ cúi đầu không dám há miệng. Cậu đâu có ngờ mọi chuyện lại đi theo chiều hướng này đâu. Bạch Nguyên Nguyên đứng phía trước quay đầu lại, nắm lấy góc áo của Ngôn Khâu: "Khâu Khâu bảo bối, tôi sợ quá."

Tạ Vũ tự tin mười phần: "Mấy người đừng lo, có tôi ở đây mà."

Ngôn Khâu áy náy nhìn về phía Kỷ Tinh Lam đang đứng sau hiệu trưởng, nhận ra sắc mặt của hắn đang vô cùng tệ.

Cậu không sợ lưu manh, cậu sợ Kỷ Tinh Lam. Phải biết rằng Kỷ Tinh Lam là lưu manh của lưu manh.

k thấy hắn bất động thanh sắc ấn đầu cuối vài cái, sau đó cậu liền cảm nhận được đầu cuối của mình rung lên.

Cậu dè dặt mở đầu cuối ra xem.

Kỷ Tinh Lam: "Bảo bối nhỏ, cậu xong rồi."

Ngôn Khâu nuốt nước mắt vào trong, vờ như không có việc gì mà hoạt động cái cổ cứng đờ của mình.

Tạ Vũ thấy Ngôn Khâu không có hứng thú, lại còn hơi mất hồn mất vía, còn tưởng cậu lo lắng chuyện này. Vì thế nhiệt tình khoe với Ngôn Khâu chút bắp tay ít ỏi của mình cho cậu chiêm ngưỡng: "Xem này, một đấm xử luôn tên cưỡng hôn Omega."

Ngôn Khâu tâm tình phức tạp nhìn Tạ Vũ bằng ánh mắt yêu thương, lại cho anh một nụ cười.

Haiz, đứa con ngốc. Một đấm của Kỷ Tinh Lam mới gọi là đấm con ạ.

Hiệu trưởng nghe tiếng bàn luận sôi nổi bên dưới, cảm thấy ảnh hưởng có hơi lớn, lo mọi người sẽ bị hoảng sợ, vì thế thanh giọng lên tiếng: "Mọi người yên lặng, trước không cần quá sợ hãi, trường nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho các bạn, tăng cường tuần tra. Alpha trong mỗi lớp nhất định phải bảo vệ tốt Omega và Beta, tan học cố gắng đừng đi một mình, kẻo tạo cơ hội cho bọn tội phạm."

Hiệu trưởng ổn định sĩ khí, hắng giọng nói: "An toàn là vấn đề quan trọng nhất cần chú ý, không chỉ có chuyện ngày hôm qua, mà các phương diện khác cũng phải coi trọng, cho nên hôm nay thầy đặc biệt mời bạn học xuất sắc nhất khoa của trường quân đội Kỷ Tinh Lam tới đây. Bạn học Kỷ sẽ dạy mọi người một chút kĩ năng sơ cứu và nâng cao năng lực ứng phó khẩn cấp. Các bạn nhất định phải nghiêm túc học nhé."

Lời vừa dứt, các nữ sinh đều hướng ánh nhìn đầy sùng bái lên đài nhìn Kỷ Tinh Lam. Kỷ Tinh Lam là người duy nhất trong trường quân đội đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn học suốt 5 năm qua, các bài kiểm tra thể năng và kiểm tra chiến đấu đều là siêu Alpha cấp S!

Điều này có nghĩa là cơ bản không có ai đánh được hắn, Kỷ thiếu gia có thể dư sức bảo vệ các cô!

Ngôn Khâu mặt không cảm xúc nhìn Kỷ Tinh Lam đang đứng trên đài chủ tịch.

Ha ha. Kia chẳng phải là tên lưu manh đã cưỡng hôn Omega tôi đấy à.

Kỷ Tinh Lam đáp ứng lời mời của hiệu trưởng bước ra giữa đài, nhìn hắn dung mạo tuấn mĩ, thân cao chân dài cả người toả ra hào quang của quân tử ngay thẳng, ai mà dám nghĩ hắn đã cùng Ngôn Khâu ở rừng cây làm ra náo loạn lớn như thế. Cậu thấy hắn cầm mic lên nói: "… Tôi muốn nhờ một bạn học lên đây phối hợp một chút."