Hôm sau, tuyết không còn rơi quá nhiều nữa, lại là một ngày đẹp trời.
Trong phòng dành cho khách số 401.
Diên Vĩ và Trúc Châu hai mắt nhìn nhau một cái rồi lại im lặng quay đầu đi nhìn lên trần nhà xa lạ.
Diên Vĩ: "Trời sáng rồi."
Trúc Châu: " Ừ."
Diên Vĩ đè cằm lên trên chăn rồi rúc rúc vào trong: "Không ngờ lại thế này."
Trúc Châu: "... Anh cũng không ngờ."
Một đêm này hai người ngủ quá ngon giấc. Đã rất lâu rồi bọn họ chưa được nghỉ ngơi đầy đủ và thoải mái như đêm qua.
Thế là hai người đâm ra lười biếng mè nheo trên giường mãi một lúc lâu sau mới rời giường. Bọn họ không thể nào dành nguyên cả ngày ở trong phòng được.
Sau khi thay quần áo xong, Diên Vĩ cảm thấy thời tiết hôm nay rất đẹp nên đi tới kéo rèm cửa sổ ra một cái.
Sau đó bọn họ nhìn thấy cảnh đẹp mà Cam Lịch đã miêu tả. Đó là bộ lạc của người khổng lồ và những bông hoa màu sắc sặc sỡ xinh đẹp dưới bệ cửa sổ.
Trong phòng dành cho khách số 402 cách vách, Hồ Khê và Ngân Nhĩ cũng vừa mới thức dậy. Ngân Nhĩ cũng kéo rèm cửa sổ ra một cái.
Hồ Khê chống tay xuống cằm. Anh ta vốn đang lười biếng cụp mắt xuống. Vừa nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, cơn buồn ngủ của anh ta tan biến ngay lập tức.
Ngân Nhĩ đẩy cửa sổ ra rồi mới phát hiện bên ngoài cửa sổ có một bức tường chắn trong suốt. Hai người nhìn ra ngoài qua lớp tường trong suốt kia: "Bên ngoài không phải là khe cây có gai."
Hồ Khê cũng nghi ngờ.
Bỗng nhiên, một cánh cửa ở con đường đối diện được đẩy ra. Người đi ra ngoài là một đứa trẻ người khổng lồ. Đứa trẻ đó đi thẳng qua con đường tiến về phía bọn họ.
Ngân Nhĩ nằm bò ra trên cửa sổ, thấy hình như đứa trẻ người khổng lồ kia vừa kéo cửa đi vào khách sạn thì phải: "Còn có những người khổng lồ khác nữa hả?"
Buổi sáng sau khi ngủ dậy, hai người làm tổ trong chăn, nhớ lại chuyện vừa trải qua tối hôm qua. Bọn họ đã không thể nào liên hệ hình ảnh bà chủ người khổng lồ kia với người xấu được nữa. Chỉ là không ngờ rằng vẫn còn những người khổng lồ khác tồn tại."
Hồ Khê đứng dậy: "Chúng ta đi ra ngoài xem một chút đi. Không biết Tiểu Cát và Hùng Minh đã dậy chưa."
Hai người kéo cửa phòng ra, tình cờ gặp Diên Vĩ và Trúc Châu cũng vừa đi ra ngoài. Trong mắt hai bên đều hiện lên vẻ bất ngờ, sau đó lại như yên tâm hơn một chút.
Hồ Khê lơ đãng nhắc tới cảnh tượng ngoài cửa sổ. Diên Vĩ bèn giải thích đôi câu.
Ngân Nhĩ hỏi: "Cô cũng là lần đầu tiên tới đây làm khách mà, sao biết được những thông tin này vậy?"
Diên Vĩ: "Chúng tôi được bạn trong tộc giới thiệu nên mới biết đến nơi này. Cô ấy có kể cho chúng tôi nghe về việc đó."
Diên Vĩ thuật lại lời Cam Lịch nói cho hai người kia nghe. Nghi ngờ liên quan đến cảnh vật ngoài cửa sổ được giải đáp, Ngân Nhĩ và Hồ Khê thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó bốn người lại gặp Hùng Minh và Tiểu Cát ở cửa thang máy tầng ba.
Hai người này mặt mũi sáng sủa tràn đầy tinh thần, nhìn là biết ngay tối hôm qua được nghỉ ngơi tốt.
Sáu người tí hon lần lượt đi xuống tầng, sau đó phát hiện ra trong khách sạn có thêm hai người khổng lồ nữa.
Lộ Dao đã chuẩn bị xong bữa sáng. Vừa nghe thấy tiếng động, cô đã đẩy xe thức ăn tới rồi giới thiệu: "Thiếu niên mặc đồ đen cột tóc đuôi ngựa kia là Harold. Bạn nhỏ đang giúp việc kia là Lộ Bất Độc. Mọi người đừng sợ hãi, bọn họ đều rất hiền lành."
Đám người tí hon im lặng không nói gì. Cảm giác bị một người khổng lồ áp bức và ba người khổng lồ áp bức là hoàn toàn khác nhau.
Bất Độc còn nhỏ, dáng vẻ lại rất giống Lộ Dao nên không sao.
Còn Harold thì là rồng. Mặc dù trong một năm qua hắn đã thay đổi tính tình khá nhiều rồi nhưng vì sắp trưởng thành nên khí chất phát ra từ trên người hắn vẫn khiến người ta sợ hãi.
Lộ Dao làm như không thấy bầu không khí ngột ngạt mắt đối mắt này. Cô mở l*иg bàn đậy trên mâm đồ ăn lên. Mùi thơm nồng nàn tươi ngon cứ như thuốc nổ vậy, đùng một phát đã bao phủ mọi người ở đây.