"Chờ một chút!"
Một giọng nói vội vàng từ ngoài cửa truyền tới. Hùng Minh chạy "bình bịch" vào nhưng chỉ kịp nghe tiếng con trai mình hút mì "rột rột".
Hồ Khe và Ngân Nhĩ bị bỏ lại phía sau, vẻ mặt cả hai đều rất bối rối.
Lộ Dao: "Mấy vị cũng muốn ăn mì à?"
Lúc Hùng Minh, Hồ Khê và Ngân Nhĩ lấy lại được tinh thần thì thấy mình đã ngồi chung một chỗ với Tiểu Cát rồi. Trước mặt mỗi người bọn họ có một bát mì thịt khô thơm đến nỗi khiến hồn vía người ta lên mây. Bọn họ không khống chế được mà chảy nước miếng.
Bữa khuya được Lộ Dao nấu bằng mì sợi to, tộc người tí hon lại không quen dùng đũa nên đành phải dùng sức thổi thổi bát mì cho nguội bớt rồi vớt mì lên cắn như ăn bánh tiêu.
Tiểu Cát là người hào phóng nhất. Cậu ta tay trái cầm một mẩu thịt khô, tay phải cầm một sợi mì, ăn mỗi bên một miếng, cực kỳ ngon miệng.
Lộ Dao chia một ít mì, nửa cái trứng chiên và một ít nước dùng ra một bát nhỏ để sang bên cạnh rồi cũng bưng bát của mình lên bắt đầu húp mì sùm sụp.
Dù lễ nghi trên bàn ăn của cô có lịch sự đến mấy thì khi ăn cũng không tránh khỏi việc phát ra một ít âm thanh.
Đôi tai của người tí hon có tai thú rất nhạy cảm với âm thanh nên cả bốn người đều rối rít dừng lại ngẩng đầu lên nhìn cô.
Hoá ra cô ấy ăn uống trông thoải mái như vậy, hình như... cũng không đáng sợ lắm.
Lộ Dao nhận ra có người nhìn mình nên cúi đầu xuống nhìn bọn họ: "Mọi người ăn no chưa? Tôi vẫn còn giữ lại một bát nhỏ này. Đủ cho mọi người ăn đấy."
Miệng Hùng Minh khẽ nhúc nhích nhưng không nói gì.
Tiểu Cát giơ bàn tay đầy dầu lên: "Cho tôi thêm một bát nữa!"
Lỗ tai mèo xù lông của Ngân Nhĩ đỏ lên, sau đó cũng xấu hổ lên tiếng: "Tôi cũng... muốn một bát nữa."
Hết bát này đến bát khác. Bốn người tí hon Nitraan ăn sạch nửa bát mì nhỏ mà Lộ Dao giữ lại kia.
Ngoài cửa, nồi đá bắc trên đống lửa sôi sùng sục nhưng chẳng ai thèm để ý.
Hai con trâu lông dài chen chúc nhau dựa vào góc tường, không ngừng chà xát móng chân xuống dưới người. Ban đêm thật sự rất lạnh.
Bỗng nhiên, cánh cửa to lớn bên cạnh bị đẩy từ bên trong ra. Ánh sáng hắt ra kèm theo một cái bóng lớn ngồi xuống đất.
Trâu lông dài trợn tròn mắt, móng trơn trượt đứng không vững, không gượng dậy nổi, chỉ có thể phát ra tiếng "ọ ọ" vô vọng.
Lộ Dao bật đèn điện thoại tìm tới thì thấy cảnh tượng trong góc tường. Cô bèn dùng cái nhíp nhấc nồi đá lên, dập tắt lửa rồi đưa cả trâu lông dài và hành lý vào khách sạn luôn.
Cuối cùng thì bốn người tí hon có tai thú kia cũng từ từ hồi hồn lại. Chỉ là đã ăn cơm của người ta rồi nên bọn họ cũng ngại nói không ở trọ.
Bọn họ đến từ bộ lạc Lạc Hùng, nhờ vào thính lực nhạy bén nên rất giỏi tìm kiếm và đào mạch khoáng, thành ra những người cần "đá mài" để đánh lửa đều sẽ tới Lạc Hùng.
Bốn người dùng bốn cục đá mài đổi được sáu xu Nitraan. Hùng Minh và Tiểu Cát vào ở phòng 301. Còn Hồ Khê và Ngân Nhĩ thì lên phòng 402 ở tầng bốn.
Trước khi lên phòng 402, Hồ Khê và Ngân Nhĩ dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn sang bên cạnh.
Bốn vị khách này đều thấp hơn Trúc Châu nên những cánh cửa vừa được sửa chữa thay mới cũng không có vẻ gì là không phù hợp. Chỉ là vẫn có thể nhìn ra được sự chênh lệch về chiều cao.
Lộ Dao giải thích lý do đơn giản cho bọn họ nghe, tiện thể giới thiệu cách sử dụng đồ vật trong phòng luôn.
Đợi khách vào phòng đóng cửa lại rồi cô mới xoay người giơ tay che miệng ngáp một cái.
Lộ Dao mở tủ bát lấy tấm thảm ra định ghép hai chiếc ghế lại ngủ một đêm ở đây.
Harold bỗng nhiên xuất hiện, khoanh tay trước ngực đứng trước cửa rồi nhíu mày hỏi: "Sao đến giờ cô vẫn chưa về?"
Lộ Dao: "Vừa có khách vào."
Harold cướp tấm thảm nhung của Lộ Dao đi: "Tối nay để tôi trông khách sạn cho. Cứ như vậy mãi không ổn đâu. Cô nên tuyển nhân viên mới đi."
Lộ Dao cũng cảm thấy đã đến lúc tuyển nhân viên rồi. Nhân viên khách sạn là người tí hon nên chắc chắn là cần thêm một ít thời gian huấn luyện nữa. Nếu được thì cô nghĩ nên tuyển một nhân viên là người bình thường trước.
"Ngày mai tôi sẽ vào nhóm chat công việc hỏi thử. Anh coi khách sạn giúp tôi một hồi cũng được, tôi còn có chuyện phải qua bên rạp chiếu phim một chút."
Bên này đã nửa đêm rồi nhưng bên rạp chiếu phim thì vẫn còn là ban ngày.
Lộ Dao muốn đặt làm lại một loạt giường ngủ và đồ ngủ kích cỡ lớn hơn chút, tiện thể đưa bát đũa và dụng cụ làm bếp mới về.
Bởi vì bát đũa cô đặt làm quá nhỏ bé nên nghe nói phải để ý đến độ lửa mới được. Loạt sản phẩm ra lò đầu tiên không được vừa ý cho lắm.
Tối nay khách sạn có sáu vị khách, có lẽ sáng mai bát đũa sẽ không đủ dùng nên Lộ Dao phải lấy thêm.
Sau khi trở lại từ rạp chiếu phim, Lộ Dao lại qua cửa hàng đồ ăn nhanh một hồi để nói chuyện xây dựng nền tảng nội bộ với nhân viên kỹ thuật và bảo vệ trưởng của khu vui chơi. Đến ba giờ sáng, cô mới quay lại tiệm nail.