Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 46: Thôn Phong Môn

Lúc mở mắt ra, Phó Lam Tự phát hiện mình đang ở trong một thôn làng ở ngoại ô.

Xa xa là núi non trùng điệp, xung quanh rừng cây chằng chịt, đường đá dưới chân gập ghềnh và bám đầy rong rêu, chẳng biết dẫn tới chỗ nào.

Hoàng hôn đang lặn ở đằng Tây, sắc trời u ám từ từ nuốt hết ánh chiều tà, mọi thứ trong tầm nhìn đều như bị phủ một lớp sương mỏng, toát lên vẻ quỷ dị khó tả.

Cô bước tới trước vài bước, thấy trước cửa thôn dựng một tấm bia đá, trên đó khắc ba chữ lớn và sơn màu đỏ: Thôn Phong Môn.

… Thực ra đúng là có thôn tên Phong Môn* được gọi là “Thôn ma số một”, truyền thuyết siêu nhiên về nơi này không ít, cô còn nhớ có vài bộ phim kinh dị lấy chỗ này làm nguồn cảm hứng.

(*) Thôn Phong Môn (Bé Đẹp: Phong ở đây là “gió”), nằm ở ngoại ô thành phố Thẩm Dương, Tiêu Tác, tỉnh Hà Nam, từ năm 1981, người dẫn trong thôn lần lượt chuyển đi vì điều kiện tự nhiên, tới năm 2007 đã không còn ai sinh sống nữa. Khoảng năm 2008, có một số ít người thích thể thao ngoài trời bắt đầu lan truyền một số sự kiện siêu nhiên về thôn này trên internet, vì thế thôn được gọi là “Thôn ma”, “Thôn Phong Môn” (Bé Đẹp: Phong ở đây là “niêm phong”, “cấm” cửa – Trong truyện đang dùng tên theo nghĩa này).

Dù đa phần chẳng khác gì phim rác.

Khí hậu trên núi lạnh hơn bình thường, một cơn gió thổi qua, cô tém cổ áo lại, lạnh mặt đi vào sâu trong thôn.

Quan sát sơ bộ thì trong thôn có hơn ba mươi căn nhà, đều xây ba tầng chung một hướng Đông Tây, làm bằng gỗ và đá, dùng gạch ngói xanh lát mái, trên vách tường phủ đầy rêu xanh, trên mái hiên thì giăng đầy mạng nhện, đâu đâu cũng thấy được dấu vết thăng trầm của năm tháng.

Cuối cùng cô dừng bước trước một căn nhà cổ kính.

Trông căn nhà này có hơi hướm của kiến trúc thời Minh – Thanh, so với những căn nhà còn lại trong thôn có vẻ hơi lạc quẻ.

Cửa gỗ sơn son đã loang lổ và bám đầy bụi, có lẽ đã lâu lắm rồi chẳng ai lui tới.

Trước cửa là những người chơi khác trong cửa này, cộng cả cô thì có năm nam ba nữ, tổng cộng là tám người.

Số người không nhiều lắm.

Cảnh Hạc và Trịnh Trác đang đứng cạnh nhau ở mép trái, Cảnh Hạc nép sát vào Trịnh Trác, nét mặt lo lắng căng thẳng, chỉ thiếu ôm chầm lấy cánh tay Trịnh Trác mà thôi.

Trịnh Trác hơi ghét bỏ, vài lần tính đẩy cậu ta ra nhưng cuối cùng đều thất bại.

Hết cách rồi, ai bảo người ta là khách hàng, lại còn nhiều tiền như thế nữa, để duy trì quan hệ lâu dài, chỉ đành dỗ dành thôi.

Cảnh Hạc cúi đầu, liếc nhìn Phó Lam Tự qua khóe mắt rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Cậu ta phải giả vờ như hoàn toàn không quen biết cô để tránh bị Trịnh Trác nghi ngờ, ảnh hưởng tới kế hoạch.

“Anh Trịnh à.” Cậu ta hỏi, “Chúng ta đã đợi lâu thế rồi mà sao chẳng thấy NPC tới báo quy tắc vậy?”

Trịnh Trác nói: “Trước đây tôi có từng gặp tình huống tương tự vậy rồi, trong game không có NPC báo quy tắc mà chúng ta phải tự tìm.”

“Hả? Thế lỡ giẫm phải mìn, vô ý làm trái quy tắc thì phải làm sao?”

“Không sao đâu, đây chỉ là rank Bạc thôi nên độ khó của quy tắc sẽ không cao, chúng ta cẩn thận một tí là hoàn toàn có thể phân tích ra từ dấu vết thôi.”

“Thế… Anh sẽ bảo vệ tôi đúng không?”

“Tất nhiên rồi, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ cậu mà.”

Nói sao cũng còn 300 nghìn chưa lấy được mà.

Cảnh Hạc ra sức gật đầu, trưng ra ánh mắt sùng bái lấp lánh: “Anh Trịnh không hổ là cao thủ, trong bất cứ tình huống nào cũng chẳng sợ, thành thạo điêu luyện phết nhỉ.”

“… Không cần phải tâng bốc thế đâu.” Trịnh Trác bất đắc dĩ dựng ngón tay lên ra hiệu cậu ta im lặng, “Khiêm tốn tí đi, nếu để người khác biết tôi là người chơi rank cao thì rất có thể sẽ chú ý tới tôi đấy.”

“À à, tôi nhớ rồi.”

Dù hứa rất chân thành nhưng thực chất Cảnh Hạc lại muốn xăm lên chữ “Thứ đồ Bạch Kim III vô liêm sỉ” lên trán Trịnh Trác, tốt nhất là để tất cả người chơi đều nhắm tới hắn, đỡ phải làm tay chị Lam bẩn.

Hừ! Tên ngu ngốc này, tạm cho mày đắc ý một lúc đấy.

Trong lòng cậu ta thầm chửi một câu.

Lúc này, những người chơi khác cũng nhao nhao ghé tai không hiểu sao trời đã tối rồi mà NPC vẫn chưa xuất hiện.

Trong đó có một nam sinh trẻ tuổi nhuộm tóc màu vàng cam, từ xa nhìn lại cứ tưởng đầu cậu ta là một quả quýt. Rõ ràng cậu này không được tốt tính cho lắm, cứ thế mà lên tiếng chửi.

“Mẹ kiếp, NPC không tới thì sao chúng ta xác nhận được quy tắc đây? Đm, tới cả việc ở đâu cũng chẳng ai báo nữa!”

Một cô gái buộc tóc hai bên trông rất thanh tú nghe vậy thì liếc cậu ta một cái.

“Ở đâu nữa? Rõ ràng là chỉ có thể ở trong nhà này thôi, trong thôn này còn chỗ nào cậu dám ở à? Nhà nào nhà nấy như sắp sập tới nơi vậy.”

“Nhưng nhà này cũng như nhà ma cmnr, làm gì còn nơi nào ở được nữa?”

Cảnh Hạc trợn mắt, không kìm được mà phàn nàn: “Cậu xuyên việt tới giờ mà chưa từng đi qua nhà nào có ma hả? Cậu nghĩ game này để nghỉ dưỡng, cung cấp chỗ ở năm sao hay gì?”

Tên đầu quýt, à không, tên tóc cam tức giận trừng cậu ta: “Ai mượn cậu nhiều chuyện hả?”

“Tôi không chỉ nhiều chuyện mà còn nhiều não nữa, tiếc là cậu không có.”

“…”

Thấy hai thanh niên này nóng tới mức sắp lao vào đánh nhau, để tránh khách hàng của mình kết thù quá sớm sẽ gây ra chuyện rắc rối, Trịnh Trác đành phải ra mặt khuyên can.

“Nào hai người, không thấy tối rồi à? Buổi tối những thứ dơ bẩn rất dễ ra ngoài đi dạo đấy, tôi đề nghị chúng ta vào nhà trước, ở ngoài chỉ tổ nguy hiểm hơn thôi.”

Những lời này khá xác đáng nên lập tức được những người chơi khác tán thành. Tất nhiên Cảnh Hạc cũng chẳng có ý kiến gì, tên tóc cam thì hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng đồng ý.

Thế là tám người cùng nhau bước vào cánh cửa đổ nát của căn nhà đó.

Rõ ràng trong nhà cũng đã lâu không được tu sửa, trên mặt bàn đá xanh đầy dấu nứt nẻ, tường bọc xung quanh cũng toàn là dấu vết bị nước mưa thấm loang lổ, đến cả cột đồng ngoài hành lang cũng bị bong tróc nghiêm trọng.

Phó Lam Tự dạo qua một vòng rồi trở lại sảnh chính trong nhà, quan sát kỹ một lúc rồi chợt giơ tay đẩy cánh cửa kia ra.

Trước đó, cô gái buộc tóc hai bên xinh đẹp kia vốn đang đi theo sau cô, bấy giờ thấy cô đẩy cửa ra lại vô thức lùi về sau một bước.

“… Ở trong có gì à?”

“Không có gì hết, chỉ là bữa tối thôi.”

“Hả?”

Sảnh chính đã thắp đèn, ở giữa bày một cái bàn gỗ lê, trên bàn bày hai con gà quay, màn thầu và món rau, có thể thấy đây là nơi cung cấp bữa ăn cho người chơi.

Cơm nước lần này bình thường, xem như không tệ.

Phó Lam Tự bình tĩnh nghĩ, cô đi tới trước, chọn một cái ghế rồi ngồi xuống.

Vì cô đã đếm rồi, bên bàn chỉ có bảy cái ghế thôi.

Cô gái buộc tóc hai bên ngồi cạnh cô, thuận tay lấy màn thầu giúp cô, nhỏ giọng thì thầm.

“Chào, tôi là Nhậm Nhạc Nhạc, làm quen nhé?”

Phó Lam Tự nhận lấy màn thầu: “Phó Lam.”

Nhậm Nhạc Nhạc như tính nói gì nữa nhưng thấy những người chơi khác đã lần lượt ngồi xuống, cô ta cũng chẳng tiếp tục, chỉ cúi xuống bắt đầu ăn gà.

Cảnh Hạc và Trịnh Trác ngồi đối diện Phó Lam Tự, những người khác cũng đã tìm được chỗ cho mình.

Cuối cùng chỉ còn lại một cô gái tóc đen dài, lúc đi vào, cô ta phát hiện đã hết ghế để ngồi.

Cô ta hơi sững sờ, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi thấy có một chiếc ghế bành bẩn thỉu bày sau bức bình phong.

… Thôi kệ, dù bẩn nhưng vẫn đỡ hơn là đứng ăn cơm.

Cô ta đi tới phía bình phong, dùng sức khiêng ghế bành tới trước bàn rồi thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị ngồi xuống.

Một nam sinh đeo kính gần đó thấy thế thì như sực nhớ ra gì đó, vô thức mở miệng.

“Đợi đã! Cô…”

Nhưng y chưa kịp nói gì thì cô gái tóc đen dài đã hoàn toàn ngồi xuống ghế bành rồi.

“…”

Sắc mặt của y rõ ràng là hơi khó coi.

Cô gái đó thấy biểu cảm của y hơi kỳ lạ nên cũng vô thức thấy căng thẳng: “Sao vậy? Anh bảo tôi đợi cái gì?”

“…” Nam sinh đeo kính khó khăn nuốt nước bọt, tựa như đang cố gắng lựa lời để nói, “Là thế này… Trước đây cô chưa từng nghe về truyền thuyết của thôn Phong Môn à?”

“Không có… Tôi chỉ nghe nói tới tên của thôn này, biết nó rất kỳ lạ thôi.”

Nam sinh đeo kính thở dài, cúi đầu cắn màn thầu chứ chẳng nói gì nữa.

Cô gái kia lại càng thêm bất an, vội vàng hỏi tới: “Rốt cuộc là truyền thuyết gì vậy? Có liên quan gì tới tôi không? Tôi đâu có làm gì đâu chứ!”

“Cô không làm gì á?” Trịnh Trác đang thờ ơ quan sát lúc này mới chậm rãi xen vào, “Trong nhà của họ Cao làng Phong Môn có một chiếc ghế bành truyền từ đời Thanh, nghe nói người ngồi lên ghế đó đều gặp phải chuyện không hay sau này.”

Còn cụ thể chuyện không hay là gì thì chẳng ai biết được.

“…”

Cô gái tái mặt, lập tức đứng phắt dậy, đôi đũa trong tay cũng rơi xuống đất.

Cơ thể cô ta khẽ run lên, trong giọng nói có hơi nghẹn ngào: “Chẳng… chẳng lẽ đây là quy tắc của cửa game này?”

Trịnh Trác lắc đầu: “Tôi không chắc, chỉ thuận miệng kể thôi — Dù sao cái bàn này cũng cố tình bố trí sẵn bảy cái ghế, rất giống như đang gài bẫy chờ người chơi chui vào.”

Không có ghế ngồi ắt sẽ để ý tới chiếc ghế bành sau tấm bình phong, mà ngồi vào ghế bành thì quy tắc sẽ được kích hoạt.

Hai chân cô gái mềm nhũn, suýt chút đã ngã ra đất, Phó Lam Tự bên cạnh chẳng buồn ngẩng đầu lên mà chỉ giơ tay túm lấy cánh tay cô ta, đợi cô ta đứng vững mới thu tay về.

Cô gái không nhịn được mà rơi nước mắt: “Thế giờ phải làm sao đây? Sao tôi lại xui thế chứ?”

Tên tóc cam cười trên nỗi đau của người khác: “Ai bảo cô vào cuối cùng, còn trách ai được nữa? May mà cô không phải quá vô dụng đấy, chí ít cũng giúp mọi người tránh giẫm phải mìn rồi.”

Cô gái lại càng khóc dữ hơn.

Tiếc là chẳng ai để ý tới cô ta, mọi người chỉ nhanh chóng ăn cơm, xong xuôi thì cùng nhau rời khỏi chỗ thị phi này, chuẩn bị đi chia phòng ngủ.

Sân sau của nhà có rất nhiều phòng trống, theo lý thì có thể tự do lựa chọn, nhưng rõ ràng mọi người không dám ở một mình.

Tất nhiên Cảnh Hạc và Trịnh Trác phải ở chung với nhau, Cảnh Hạc cũng mặc kệ Trịnh Trác có phản đối hay không mà thân thiết kéo tay hắn vào một gian trong số đó.

Vốn Phó Lam Tự tính chọn đại một phòng, ai ngờ Nhậm Nhạc Nhạc lại đột nhiên từ sau đi tới, nhỏ giọng xin cô.

“Cô Phó, hai chúng ta ngủ chung được không?”

“… Tôi không quen ngủ chung với người khác, huống hồ gì chỉ có một chiếc giường thôi.”

“Tôi có thể ngủ dưới đất.” Nhậm Nhạc Nhạc vội nói, “Tôi không ngủ trên giường, không làm phiền cô được chưa?”

Phó Lam Tự nhíu mày: “Cô không sợ nửa đêm tôi gϊếŧ cô luôn à?”

“Không cần, cô đâu cần thế.” Nhậm Nhạc Nhạc cực kỳ chân thành, “Trò chơi này quy định tới ba người sống, hai chúng ta kết thành đồng minh sẽ còn dư một suất nữa, cần chi phải gϊếŧ tôi, đúng không?”

Phó Lam Tự không để ý tới cô ta mà đi tiếp tới trước.

Nhậm Nhạc Nhạc kiên nhẫn: “Cô Phó à, cô nghe tôi nói đi, con người tôi có biệt danh là “chuyên gia tìm kiếm manh mối” đấy, cực kỳ nhạy bén trong việc tìm đầu mối — Tôi thấy cô là một chị gái bình tĩnh thông minh, hai chúng ta hợp tác thì phần thắng rất lớn đấy.”

Phó Lam Tự đẩy cửa một căn phòng ra, bụi bặm và mùi ẩm thấp nồng nặc xộc tới, cô bước vào trong.

Trong phòng bày trí rất đơn giản, thậm chí có thể gọi là đơn sơ, ngoài một chiếc giường và một cái bàn gỗ ra thì chẳng còn gì nữa, đến cả rèm cũng rách tươm, ở trên còn có vết máu nhàn nhạt.

Cô đảo mắt một vòng, bấy giờ mới chậm rãi trả lời: “Cô giỏi tìm manh mối lắm hả? Thế thì tối nay đừng ngủ, ra ngoài tìm manh mối với tôi đi.”

Nhậm Nhạc Nhạc lập tức nghẹn họng: “Tối nay ra ngoài luôn à? Nhưng ở đây tối như bưng, rừng sâu núi thẳm…”

“Trò chơi này phải nhân lúc trời tối tìm manh mối chứ, nếu không sẽ bị người khác nhanh chân lấy trước.” Phó Lam Tự nói, “Nhưng tôi cũng không bắt ép gì hết, cô tự đổi phòng đi, tôi không can dự vào tự do của cô.”

“…”

Có câu “Có cứng mới đứng đầu gió”, Nhậm Nhạc Nhạc đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý.

“Được rồi! Tôi thấy cô Phó cốt cách đặc biệt, có phong thái của kẻ bề trên, là một cộng sự đáng tin cậy, có cô đi chung tôi cũng yên tâm.”

“Cô không nên quá yên tâm đâu.” Phó Lam Tự khẽ liếc cô ta, “Con người tôi tính tình quái dị mà chạy nhanh lắm đấy, lúc nào cũng có thể bỏ rơi cô hết, vì thế tốt nhất cô nên theo sát một tí, cũng đừng nên có ý đồ gì xấu.”

“Sao tôi lại có ý đồ gì xấu được? Tất nhiên tôi mong hai chúng ta có thể nghiêm túc hợp tác, hỗ trợ cho hai bên cùng có lợi rồi — Đúng rồi cô Phó, giá trị vũ lực của cô cao không vậy? Nếu hai chúng ta cùng đối phó với đám người chơi nam kia thì cô nắm chắc được mấy phần?”

Tâm trạng Phó Lam Tự rất bình thường nhưng ngại cô ta nói nhiều nên lười trả lời, cô bèn mở chế độ khiến người ta nghẹn họng lên.

“Không chắc lắm, nhưng nếu đối phó với cô thì khá chắc.”

“?”

*

Ban đêm, Cảnh Hạc và Trịnh Trác cùng nằm trên một chiếc giường, lưng đau nhức vì cái ván giường cứng và không được bằng phẳng.

Cậu ta không nhịn được mà lăn qua lăn lại, mãi tới khi làm Trịnh Trác bực mình.

“Cậu Cảnh à.” Trịnh Trác nói, “Nếu cậu thật sự không ngủ được thì chúng ta đi làm công chuyện tí đi.”

“… Công chuyện gì cơ?”

“Đi tìm manh mối.”

Cảnh Hạc ngạc nhiên nói: “Rừng sâu núi thẳm thế này, tới ngọn đèn cũng chẳng còn mà hai chúng ta cứ ra ngoài tìm à?”

“Có thể cầm theo đèn trong phòng mà.”

“… Thế anh tính đi đâu?”

“Ra ngoài thôn tìm xung quanh một chút, có lẽ sẽ tìm được thứ gì đó mới.”

Đây là ý thức của người chơi Bạch Kim, nếu bắt buộc phải như thế, thậm chí Trịnh Trác có thể không ngủ hai ba ngày, ép mình phải tỉnh táo, tuyệt đối không buông tha bất cứ manh mối nào.

Không thể không thừa nhận, tên này có thể sống được tới giờ đúng là rất hợp lý.

Dù không muốn đi cho lắm nhưng Cảnh Hạc vẫn phải đi theo chung, dù sao cậu ta cũng chẳng mong manh mối quan trọng rơi vào tay Trịnh Trác.

Cậu ta sẽ giám sát Trịnh Trác, bất cứ lúc nào cũng có thể thông báo cho Phó Lam Tự.

“Thế thì được, tôi tin vào phán đoán của anh Trịnh, chúng ta đi thôi.”

Hai người bèn lấy ngọn đèn dầu trên bàn, rời khỏi phòng, đi qua sân trước rồi tới cửa chính của căn nhà.

Mười mấy phút sau, Phó Lam Tự và Nhậm Nhạc Nhạc cũng rời khỏi phòng.

Phó Lam Tự chợt dừng bước trong sân, trầm ngâm nhìn tới căn phòng cách đó không xa.

Cô có ấn tượng với phòng đó, đó là nơi cô gái tóc đen dài ở, vừa rồi chẳng ai muốn ở chung với cô ta nên cô ta chỉ đành ở một mình.

Ngoài cô ta ra, tên tóc cam cũng ở một mình.

Nhậm Nhạc Nhạc thấy Phó Lam Tự nhìn sang phía đó nên cũng quay đầu lại: “Chà… Sao cánh cửa đó chỉ khép hờ thôi vậy? Cô ta ngủ mà không khóa cửa à?”

“Không phải cô ta không khóa đâu.”

Phó Lam Tự không giải thích tiếp nhưng Nhậm Nhạc Nhạc lại hiểu.

Không phải đối phương không khóa thì tức là bị ma mở ra rồi.

Quả nhiên ngồi lên ghế bành là phải trả giá đắt.

Cô ta thở dài, chợt nghe Phó Lam Tự chậm rãi nói: “Đi thôi.”

“… Ừm.”

Trong màn đêm tĩnh mịch, trong thôn Phong Môn chẳng nghe được tiếng chim kêu, ánh trăng xuyên qua cành lá cây cổ thụ hai bên tạo thành những cái bóng loang lổ đang lay động, phía trước như có khói đen bao phủ, cực kỳ vắng vẻ và âm u — Tình cảnh này mà quay phim lại, không cần bất cứ công đoạn xử lý hậu kỳ nào cũng có thể gọi là phim kinh dị được.

Phó Lam Tự rất kiên nhẫn, đi qua hết một lượt hơn ba mươi căn nhà trong thôn.

Nhậm Nhạc Nhạc luôn đi theo sau níu góc áo cô, cực kỳ cẩn thận.

“Cô Nhậm.” Phó Lam Tự nói, “Chẳng phải cô rành tìm kiếm manh mối lắm sao? Cô bám rịt lấy tôi như con gấu túi thế này thì tìm được manh mối gì?”

“…” Nhậm Nhạc Nhạc lập tức đỏ mặt, “Xin lỗi nhé, ở đây quái dị quá nên tôi vô thức muốn tìm cảm giác an toàn.”

“Thế cô tìm được chưa?”

“Tìm được rồi!” Nhậm Nhạc Nhạc ra sức gật đầu, “Cô Phó là người tài giỏi và dũng cảm, cho tôi cảm giác cực kỳ an toàn!”

“Ừ.” Phó Lam Tự bình tĩnh nói, “Thế cô buông tay ra trước đi, đừng có siết cánh tay tôi nữa.”

“…”

Cầu thang gỗ lâu năm không được tu sửa giẫm lên sẽ nghe tiếng kẽo kẹt, phát ra tiếng ma sát rợn người, theo mỗi bước đi, hai bên vách tường sẽ rơi bụi xuống rào rào.

Đây là căn nhà cuối cùng hai người phải tìm, nó là căn xa và hẻo lánh nhất.

Nhà nhỏ có ba tầng, hai tầng trước không phát hiện ra manh mối gì hữu ích, nhưng lúc Phó Lam Tự bước lên tầng 3, vừa soi ngọn đèn tới là cô đã cau mày.

Trần nhà tầng 3 rất thấp, không gian cũng khá hẹp, ở giữa đặt một cái quan tài màu vàng nhạt trông rất âm trầm.

Nhậm Nhạc Nhạc đang cố gắng gỡ sạch mạng nhện dính trên đầu, thấy thế thì giật mình, vội vàng nép vào sau lưng Phó Lam Tự.

“Đây… Đây là quan tài à? Màu sắc cũng lạ quái, quan tài nhà ai thế chứ?”

Đúng là quan tài bình thường không có màu này thật.

Không chỉ có màu sắc, chất liệu của quan tài này cũng khiến người ta nghi ngờ.

Phó Lam Tự bước tới gần, giơ tay sờ vào mặt ngoài quan tài rồi gõ gõ vài cái.

Nhậm Nhạc Nhạc căng thẳng hỏi: “Thế nào, làm bằng gỗ đúng không?”

“Bên trong đúng là làm bằng gỗ, nhưng lớp ngoài lại không phải.”

“Hả?”

Phó Lam Tự bình tĩnh: “Cô tự sờ là biết ngay.”

Nhậm Nhạc Nhạc sợ hãi nhưng lại không cản nỗi sự hiếu kỳ, cô ta thấy Phó Lam Tự cũng mới sờ nhưng chẳng có gì khác thường nên cố gắng tự thuyết phục mình: Chỉ sờ một chút thôi, chỉ một chút thôi mà.

Cô ta dè dặt giơ tay ra, đặt lên nắp quan tài.

Cảm giác này, mềm mại và trơn nhẵn, hơi quen quen.

Bình thường cô ta tự sờ cánh tay mình cũng từa tựa như thế.

… Đợi đã, cánh tay mình ư?!

Nhậm Nhạc Nhạc rút phắt tay về, chỉ thấy lông tơ cả người dựng đứng, suýt chút đã đột tử ngay tại chỗ.

“Nó nó nó!” Cô ta hoảng tới mức nói năng lộn xộn, “Nó là… Nó là…!”

Phó Lam Tự gật đầu khẳng định: “Đây là quan tài da người.”

Bên ngoài quan tài được bọc một lớp da người, nếu cẩn thận quan sát dưới ánh đèn thậm chí còn có thể thấy được những vết máu đọng lại trong khe nứt của quan tài nữa.

“Thứ trong quan tài có chạy ra không vậy?” Nhậm Nhạc Nhạc tê hết cả da đầu, nhưng nếu quan tài đã bày ở đây rồi thì tức là phải có manh mối hoặc đạo cụ, không thể không mở ra được, “… Cô Phó à, hay là cô mở nắp quan tài ra xem có thứ gì lấy được không đi?”

Phó Lam Tự hừ lạnh: “Cô không ngốc nhỉ.”

Nhậm Nhạc Nhạc chột dạ đảo mắt, xấu hổ cực kỳ, chỉ ước có thể chôn đầu mình trong cổ áo.

Dù nói là thế nhưng cuối cùng Phó Lam Tự vẫn phụ trách công việc nặng nhọc này, cô quan sát một lúc lâu, dùng sức đẩy nắp quan tài ra trong ánh mắt thán phục của Nhậm Nhạc Nhạc.

Cô cầm ngọn đèn soi gần phần trong quan tài, trong ánh sáng lay động, một bộ xương khô quắt mặc đồ đỏ xuất hiện.

Trên mặt xương khô còn đeo một cái mặt nạ bằng sắt, ở trên vẽ ác ma hung ác, hai mắt trợn lên như đang nhìn người khác.

Nhậm Nhạc Nhạc đánh liều nhìn thoáng qua, sau đó lại nhanh chóng rụt đầu về, rất giống con đà điểu.

“Cô Phó, hình như người chết phải chú ý không được để thứ gì che mắt với tai mà? Sao thi thể này lại đeo mặt nạ vậy?”

“Quy tắc ở thôn Phong Môn hơi khác thường.” Phó Lam Tự nói, “Trước đây nghe đồn rằng phong tục ở thôn Phong Môn là “Người và ma cùng chung sống, chết không được rời khỏi thôn”, nhà nào cũng thủ sẵn quan tài, chết rồi thì chôn ở khoảng đất trống sau nhà — Chính vì thế, phải cho thi thể đeo mặt nạ để khống chế âm hồn.”

“Vậy là chúng ta không được lấy mặt nạ của nó à?”

“Cô có thể lấy, đợi tôi đi rồi cô tự lấy đi.”

“…”

Tay trái Phó Lam Tự soi đèn, tay phải thò vào sâu trong quan tài, lục lọi một hồi.

Sau đó, cô chậm rãi rút ra một con dao nhọn từ chỗ xương sống của bộ xương.

Trên thân dao khắc một chuỗi chữ bùa, đọc thì không hiểu nhưng rất có thể là bùa trấn linh.

Đây hẳn là một trong những đạo cụ của cửa game này.

Nhậm Nhạc Nhạc thấy thế cũng thở phào: “Tốt quá rồi, đó là vũ khí để gϊếŧ ma đúng không?”

Kết quả cô ta chưa kịp dứt lời thì mặt đất đã chợt rung động, cả tòa nhà rung chuyển, lúc này, lớp da người bọc ngoài quan tài cũng bắt đầu rỉ máu, mãi tới khi nhuộm hơn nửa quan tài thành màu đỏ.

“Chạy mau!”

Phát giác ra sự nguy hiểm, Phó Lam Tự túm lấy cổ áo Nhậm Nhạc Nhạc rồi dứt khoát xoay người chạy như bay xuống lầu.

Cô dùng tốc độ chạy nước rút 100m để lao xuống cầu thang, Nhậm Nhạc Nhạc gần như bị cô kéo trượt đi, trong lúc đó trán còn đυ.ng phải vách tường, đau tới nổ đom đóm mắt.

Ngay khi cả hai bước ra khoảng đất trống bên ngoài, căn nhà ba tầng nhỏ đã ầm ầm sụp đổ, gạch đá vỡ vụn, đất cát văng tứ tung.

Nhậm Nhạc Nhạc ôm cái trán sưng đỏ, bị sặc ho liên tục, cô ta vẫn chưa tỉnh hồn lại: “Trời ơi, nếu chúng ta không chạy nhanh thì chẳng phải đã dùng tính mạng để đổi đạo cụ rồi sao?”

Phó Lam Tự nghi ngờ: “Cô chạy nhanh á?”

“… Xin lỗi nhé, đã cản trở cô Phó rồi, cảm ơn cô khi nãy đã không bỏ rơi tôi.”

Tuy rằng cách chị gái này kéo cô ta chạy trốn có hơi thô bạo tí.

“Ừm.” Phó Lam Tự thuận tay giặt con dao nhọn ở bên hông, “Đi thôi, ra ngoài thôn xem thử.”

“Ra ngoài thôn á? Lỡ bên ngoài còn nhiều cô hồn dã quỷ hơn thì sao?” Nhậm Nhạc Nhạc hoàn toàn không tình nguyện, cô ta lề mề, cố gắng khuyên nhủ, “Cô Phó à, hay là chúng ta về ngủ trước đi, mai trời sáng hẵng…”

Thế là Phó Lam Tự lại rút con dao nhọn ra, soi dưới ánh trăng, sắc mặt lạnh lẽo.

“Dao này ổn áp đấy, hay là cô thử nó trước nhé?”

“… Chúng ta ra ngoài thôn đi! Giờ đi ngay!”