Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 45: Đơn rank Bạc

Hôm sau, một khách hàng họ Cảnh tới trụ sở Đảo Ngầm, thoạt trông khoảng chừng 20, đẹp trai trắng trẻo, ăn mặc rất chỉnh tề, mới vào đã tỏ ra điệu bộ rất giàu có và quyền lực rồi.

“Xin lỗi, có thể gọi thành viên rank cao nhất, thực lực mạnh nhất tới đây cho tôi không? Tôi muốn đặt đơn.”

Thành viên phụ trách tư vấn hơi ngạc nhiên: “Cho hỏi ngài đã tìm hiểu trước về tổ chức chúng tôi chưa ạ? Đã chọn được người phù hợp chưa ạ?”

“Đã bảo là muốn người rank cao với mạnh nhất rồi mà.” Cảnh Hạc thản nhiên ngồi xuống ghế, “Đúng rồi, cô Kỷ Linh giới thiệu cho tôi người tên Trịnh… Trịnh gì ấy nhỉ? Cô ấy nói mình đã đặt đơn của anh Trịnh rồi, hợp tác rất ổn, gần như là nằm không hưởng thắng ấy.”

Đây là những gì Phó Lam Tự dạy cậu ta, nói được người quen giới thiệu sẽ có độ tin cậy hơn, xác suất thành công cũng cao hơn.

Thành viên kia chợt hiểu ra: “Ngài tìm Trịnh Trác đúng không? Nhưng anh ấy đòi giá cao lắm ấy, mà chưa biết mấy ngày nay có rảnh không nữa…”

“Nhìn tôi giống kẻ thiếu tiền lắm à?” Cảnh Hạc hào phóng xua tay, “Phiền anh gọi anh Trịnh tới, dù bao nhiêu tiền cũng được, tôi tự bàn với anh ta!”

Phó Lam Tự từng có một khách hàng ở thành phố C, Bạc III, không phải quá giỏi nhưng cũng có khả năng hack, cô đã nhờ đối phương điều tra tài liệu của Trịnh Trác ngay trong đêm, đồng thời hứa với người đó sẽ giảm 50% cho đơn tiếp theo.

Tài liệu khách hàng tìm được không mấy hữu ích, nhưng có một thông tin rất quan trọng: Trịnh Trác thích đánh bạc, lại còn quen một cô bạn gái cực kỳ tôn thờ đồng tiền, một năm trước hắn vừa thua rất nhiều tiền vừa phải mua nhà ở ngoại ô cho bạn gái nên tiền tích cóp hết sạch, phải đi vay nặng lãi.

Hắn hiện tại trong game thì kiệt sức, ở hiện thực thì bị truy đuổi vì nợ nần, trông có vẻ đáng tự hào nhưng thực chất lại cực kỳ chật vật.

Hắn rất cần tiền, như thế là đủ rồi.

Thứ Cảnh Hạc thừa nhất chính là tiền.

Quả nhiên, 15 phút sau, thành viên kia dẫn Trịnh Trác tới.

Nói thật, ngoại hình Trịnh Trác có thể gọi là khá đẹp trai, mày rậm mắt to, mũi cao, ngũ quan thâm thúy trông khá này nọ, thậm chí còn có chút chính nghĩa nữa.

Tiếc là mặt thì đẹp mà lòng dạ lại xấu xa.

Cảnh Hạc vốn đang im lặng quan sát kỹ, chợt thấy Trịnh Trác quay mặt lại nên lập tức đổi thành nét mặt nghiêm túc.

“Anh Trịnh đúng không? Đã nghe tên từ lâu, chị Kỷ Linh nhắc tới ngài là luôn miệng tán thưởng, tôi nghe xong bèn vội vàng tới tìm ngài cứu mạng ngay.”

“Kỷ Linh ư?” Rõ ràng là Trịnh Trác cũng có ấn tượng, “Hình như là mấy năm trước tôi có dẫn cô ấy qua hai cửa rank Vàng, cô Kỷ vừa xinh đẹp vừa thông minh, là một khách hàng giúp người ta bớt lo rất nhiều.”

Nếu phân tích câu này thì có lẽ hai chữ xinh đẹp mới là trọng điểm.

Cảnh Hạc có lý do để nghi ngờ tên này từng theo đuổi Kỷ Linh nhưng bị chị đẹp từ chối.

Mắt nhìn của chị Kỷ Linh tinh tường lắm, chọn trúng anh trai nhà họ Bạch lên phòng khách được mà xuống bếp cũng được cơ mà, thứ khốn nạn này làm gì có cửa?

… Nhưng giờ không phải lúc để buôn chuyện.

Cậu ta mỉm cười nói: “Bởi vậy nên tôi nghe chị Kỷ Linh giới thiệu mới tới tìm ngài đây, tôi sắp phải vào trận thăng rank từ Bạc lên Vàng rồi, nhưng thực lực của tôi lại không đủ nên phải tìm người giỏi để đi theo mới an tâm được.”

Cậu ta lấy mặt dây chuyền bình nước đang đeo trên cổ ra, búng một cái cho Trịnh Trác thấy để chứng minh mình không nói điêu.

Con người Trịnh Trác rất thích ra vẻ, nghe vậy thì suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Cậu Cảnh, hẳn cậu cũng biết bình thường tôi có rất nhiều đơn, gần đây còn bận hơn nữa, cũng chưa chắc có thể sắp xếp đơn cho cậu được…”

“Nhưng ngài có thể ưu tiên cho tôi.” Cảnh Hạc nói, “Tiền không phải là vấn đề, tôi chấp nhận ra giá cao hơn để bù đắp thiệt hại cho ngài, chỉ cần ngài chịu dẫn tôi qua đấu thăng rank thôi.”

Trịnh Trác liếc cậu ta một cái: “Thế thì không hợp nguyên tắc cho lắm, tôi cũng không quá chú trọng vào giá cả đâu.”

“Anh Trịnh, tôi hiểu ngài không phải loại người này.” Cảnh Hạc chủ động rót trà cho Trịnh Trác, cậu đã dùng lý do thuyết phục mà Phó Lam Tự dạy mình từ trước để khuyên đối phương, “Ngài là cao thủ trong hệ thống này, là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, đáng lẽ phải nhận được giá tiền cao hơn rồi, huống hồ gì tôi còn đang lấy tiền để mua mạng mình nữa — Ngài xứng đáng được thế, tôi cũng chi nổi, thế còn gì mà đắn đo nữa?”

Trịnh Trác dùng ngón tay gõ lên mặt bàn như đang cân nhắc.

Cảnh Hạc lại châm thêm một liều thuốc mạnh nữa: “Từ Bạc lên Vàng có thể là khó với tôi, nhưng với ngài thì rất dễ, hai ba ngày là về được rồi. Tôi sẵn lòng bỏ ra 500 nghìn để mua thời gian của ngài, ngài thấy cái giá này thế nào?”

Trịnh Trác nhíu mày, vô thức hỏi lại: “500 nghìn ư?”

“Sao, ngài chê ít à?” Cảnh Hạc nói, “Thế thì 600 nghìn, ngài cứ yên tâm, tôi không thiếu tiền, chỉ thiếu người dẫn đường tài ba như ngài thôi.”

Đã nói tới vậy rồi, cuối cùng Trịnh Trác cũng dao động, dù sao 600 nghìn rõ ràng là một số tiền cứu nạn đối với số nợ chồng chất hiện tại của hắn.

Huống hồ gì dù là đấu thăng rank nhưng rank Bạc cũng chẳng khó tới đâu được hết, đây hoàn toàn là một giao dịch chỉ lời chứ không có lỗ.

Nếu đối phương đã vừa ngốc vừa giàu như thế thì hắn cũng chẳng có lý gì mà từ chối nữa.

“Tôi đánh giá rất cao sự thẳng thắn của cậu Cảnh.” Hắn khéo léo trả lời, “Tôi rất thích khách hàng có thành ý, biết đâu sau khi qua cửa, chúng ta có thể trở thành bạn bè thì sao.”

Cảnh Hạc vui vẻ gật đầu: “Đó là vinh dự cho tôi, ngoài ra, không biết anh Trịnh yêu cầu tỉ lệ đặt cọc là bao nhiêu vậy, tôi sẽ thanh toán trước 50%, quẹt thẻ tại chỗ, ký hợp đồng ngay có được không?”

Trong giới có một quy tắc bất thành văn, bình thường đều sẽ phải trả từ 30 đến 40% tiền đặt cọc, 50% thực sự đã là rất cao rồi.

Mắt Trịnh Trác hơi sáng lên: “Cậu Cảnh định khi nào thì xuất phát đây?”

“Sớm nhất có thể, giờ cũng gần tới giữa tháng rồi, theo ý kiến cá nhân của tôi là tối mai, ngài thấy sao?”

“Cũng được, chúng ta đi nhanh về nhanh — Cậu Cảnh đợi một lát nhé, tôi đi lấy thẻ hợp đồng một chút.”

Cảnh Hạc mỉm cười cung kính: “Vâng, tôi đợi ngài.”

*

Cứ như thế, Cảnh Hạc rất hào phóng mà quẹt luôn 300 nghìn tiền đặt cọc đơn tại chỗ, ký hợp đồng hỗ trợ với Trịnh Trác.

Hợp đồng đã được ký thì không thể sửa đổi được.

Cậu ta vui vẻ bắt tay tạm biệt Trịnh Trác, hẹn gặp trong game vào tối mai cẩn thận rồi rời khỏi trụ sở Đảo Ngầm, ra ngoài lái xe đi mất.

Cậu ta tới thẳng chỗ ở của Kiều Vân Tranh, lúc vào cửa đã thấy Phó Lam Tự đang quay lưng về phía mình, đứng ngoài ban công hút thuốc.

“Chị Lam.”

Phó Lam Tự dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, bình tĩnh xoay người: “Ký rồi à? Thuận lợi không?”

“Thuận lợi.” Cảnh Hạc cầm tấm thẻ hợp đồng của mình cho cô xem, “Em đã nói hết những gì chị dặn với hắn, tình hình hoàn toàn đúng như dự đoán của chị, rõ ràng hắn đang thiếu tiền nhưng vẫn muốn lên mặt với em.”

Phó Lam Tự hơi mỉm cười, cô lấy ra một tấm thẻ ngân hàng trong túi đưa cho Cảnh Hạc: “300 nghìn mua cái mạng của hắn thật ra cũng không phải lỗ.”

“… Chị Lam, chị làm gì vậy?” Cảnh Hạc sửng sốt, lập tức đẩy thẻ lại ngay, “Hai năm nay chị dẫn em qua nhiều cửa như thế mà em chưa có cơ hội để cảm ơn chị đàng hoàng, huống hồ gì 300 nghìn này là tiêu cho anh Vân, em tình nguyện, chị không cần phải rạch rời với em đâu.”

“Cậu đã gọi một tiếng chị thì phải nghe lời đi chứ, chị nhận tình cảm, nhưng tiền này cậu vẫn phải cầm.” Phó Lam Tự nói, “Vốn dĩ lần này kéo cậu vào nguy hiểm là đã rất có lỗi với cậu rồi.”

Nếu không phải không còn cách nào tốt hơn thì cô cũng chẳng muốn dây tới Cảnh Hạc.

Nhưng giờ cô đã là Bạch Kim rồi, không thể lừa Trịnh Trác xuyên chung với mình được, mà đa phần nhóm bạn cũng đã lên Bạch Kim hết, hiện tại chỉ còn Bạch Sanh là Vàng và Cảnh Hạc Bạc thôi.

So ra, thực hiện kế hoạch trong rank Bạc đơn giản sẽ ổn hơn nhiều.

Cảnh Hạc thở dài, thấp giọng nói: “Chị Lam, chị đừng nói vậy, anh Vân trong lòng em là anh ruột, anh ấy bị người ta hại, tất nhiên em phải đòi lại công bằng cho anh ấy rồi — Có thể giúp chị thực sự là quá tốt.”

“Lần này chúng ta không chỉ phải qua cửa mà còn phải gϊếŧ người nữa, tuy rằng chị sẽ đảm bảo an toàn cho cậu, nhưng tốt nhất cậu vẫn nên chuẩn bị tâm lý nhé.”

Dù sao đến cả Phó Lam Tự cũng không dám chắc tới đó sẽ dùng cách gì để kết liễu Trịnh Trác, có thể sẽ có biến số khác xuất hiện nữa.

Cảnh Hạc nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm, em đã chuẩn bị rồi, thực sự em không còn là đứa ngốc chỉ biết kéo chân sau của anh chị nữa đâu — Dù so với anh Vân vẫn còn thua xa nhưng em nhất định sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ chị.”

Hình như đây là lần đầu tiên cậu ta nghiêm túc nói sẽ bảo vệ cô, giống như một lời hứa vậy.

Nét mặt luôn lạnh lùng của Phó Lam Tự cuối cùng cũng hơi giãn ra, cô cong khóe môi, hiếm khi cười với cậu ta.

“Nói gì đấy? Từ trước tới giờ cậu có ngốc đâu.”

“… Chị nghĩ thế thật à?”

“Thật mà, thực ra cậu rất có tài năng, chỉ là khi ấy còn nhỏ tuổi thôi, ai cũng phải trải qua quá trình thích nghi mà.”

Có thể bước qua khỏi lằn ranh trong lòng mình, lạc quan đối diện với con đường phía trước cũng đã là một dũng sĩ rồi.

Nói xong, cô chậm rãi đi vào phòng khách, cầm hai tấm thẻ hợp đồng đã chuẩn bị sẵn trên bàn trà lên.

Cô đưa một cây bút cho Cảnh Hạc, cả hai nhanh chóng ký tên mình và viết thời gian xuyên việt lên trên.

Giờ đây, hợp đồng xuyên chung của ba người chính thức có hiệu lực, ngày mai cô sẽ cùng xuất hiện trong rank Bạc với Cảnh Hạc và Trịnh Trác.

Bước đầu tiên trong kế hoạch đã kết thúc, Cảnh Hạc vào phòng bếp pha cà phê, tiện thể cũng pha cho Phó Lam Tự một tách.

Hai chị em ngồi kế bên nhau trên ghế sô pha, mỗi người bưng một tách cà phê nóng hổi, im lặng rất lâu.

Mãi tới khi Cảnh Hạc lên tiếng lần nữa: “Chị Lam, trước khi đi có muốn tới thăm anh Vân lần nữa không?”

“Trong bệnh viện có Bạch Tiêu với Bạch Sanh trông chừng rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, chị thì không đi được.” Phó Lam Tự nhắm mắt lại, giọng điệu lạnh tanh, “Lúc này vẫn chưa nên nhìn mặt, nếu không sẽ ảnh hưởng tới trạng thái xuyên việt.”

Gặp mặt sẽ khó tránh nhớ nhung lo lắng, chi bằng không gặp, chí ít ngày mai cũng có thể xuyên việt mà không bị xao nhãng.

Cảnh Hạc do dự: “Nhưng nếu anh Vân tỉnh lại giữa chừng thì…”

“Chị đã dặn Bạch Tiêu rồi, nếu anh Vân tỉnh lại thì cứ nói chị dẫn cậu đi làm nhiệm vụ rank Bạc, vài ngày nữa sẽ về.”

Ở một mức độ nào đó, đây cũng chẳng phải nói dối, vì cô thực sự đi làm nhiệm vụ rank Bạc cùng Cảnh Hạc mà.

Chỉ là trên đường làm nhiệm vụ có thêm một nhiệm vụ cộng thêm thôi.

Nhưng chuyện này không cần để Kiều Vân Tranh biết.

Con mèo Maine tên Cà Phê kia chẳng biết đã tới bên chân Phó Lam Tự từ bao giờ, nó đang nũng nịu kêu meo meo.

Phó Lam Tự vỗ vai Cảnh Hạc, đứng dậy rời khỏi phòng khách, ôm con mèo cho nó ăn.

Cô dặn: “Mai nhớ đó, đừng tỏ ra là quen biết chị nhé.”

“Em biết rồi chị.”

Người có thể lên tới Bạch Kim chẳng phải lương thiện gì cho cam, Trịnh Trác khôn ngoan như thế, phải hoàn toàn chặn hết những chi tiết có thể khiến hắn hoài nghi.

Lần này tuyệt đối không được thất thủ.

*

Chạng vạng tối, trong tòa Nội trú của Bệnh viện Trung tâm số 1.

Kỷ Linh nấu canh gà, tới đưa cơm tối cho hai anh em, kết quả vừa ra khỏi thang máy đã bắt gặp Bạch Tiêu đứng trong hành lang.

Vừa hay Bạch Tiêu cũng quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của chị ta.

“Sao anh không ở trong phòng bệnh? Lát nữa nếm thử tay nghề của em nhé.”

“Vất vả rồi.” Bạch Tiêu cười nhẹ, “Anh mới ra ngoài hít thở một chút, ai ngờ em tới.”

“Anh Kiều đã tỉnh chưa?”

“Vẫn chưa, bác sĩ nói anh ấy mất máu quá nhiều mà lại kiệt sức nên hôn mê vài ngày cũng bình thường, chí ít hiện tại các dấu hiệu của sinh mệnh đều ổn định hết rồi.”

Kỷ Linh khẽ thở phào, vui mừng gật đầu: “Ổn là được rồi, mong anh ấy có thể nhanh chóng phục hồi lại.”

Chị ta đưa túi giữ nhiệt cho Bạch Tiêu, sau một lúc mới như sực nhớ ra gì đó nên ngước mắt nhìn anh ta.

“Anh đã liên hệ với Lam Lam chưa? Hình như hôm nay em ấy cùng xuyên vào rank Bạc với Cảnh Hạc, hơn nữa còn…”

Còn muốn gϊếŧ Trịnh Trác trong game nữa.

Lúc này có lẽ Phó Lam Tự đã đi rồi.

Bạch Tiêu thở dài, lo lắng nhíu mày: “Sáng nay có liên lạc một chút, anh hỏi nó có muốn tới thăm anh Kiều chút không nhưng nó bảo không cần.”

Kỷ Linh trầm ngâm: “Có thể hiểu được, nếu là em, trước khi đi em cũng không muốn tới gặp anh.”

“… Tại sao?”

“Vì càng là người không thể buông bỏ được sẽ càng khiến em mất tập trung vào việc lo lắng.”

Với tính của Phó Lam Tự thì còn hơn cả thế nữa.