Cô vùi mặt vào đó, thỉnh thoảng bả vai lại run lên.
Cô khóc.
Bởi vì động tác này, Đàm Đình có thể nhìn thấy xương bướm nhô ra sau lưng cô.
Tuy nhiên, lần này không phải cách một lớp đồng phục mà anh đã thực sự nhìn thấy rõ ràng.
Đàm Đình im lặng.
Anh để Đàm Kha ôm chân mình, lặng lẽ nhìn Đàm Kha, ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu cô.
Tóc của cô rất dài nhưng chưa được lau khô, nước trên đó làm ướt lưng cô, khiến cô trông như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước. Da của cô vẫn còn đỏ, có thể nhìn ra là do cô tắm bằng nước quá nóng. Cũng không biết sao làn da này lại mỏng manh như vậy, đã trôi qua lâu như vậy mà vẫn chưa hết đỏ.
Đôi mắt của Đàm Đình giật giật, phải một lúc sau anh mới có hành động tiếp theo.
Anh rít một hơi thuốc, nói: "Đàm Kha, có phải ba quá chiều chuộng con rồi không?"
Chiều theo tính khí nóng nảy và những tâm tư nhỏ nhặt của cô.
Anh cúi xuống, kéo tay Đàm Kha ra, dùng ngón tay kẹp điếu thuốc nhéo cằm cô, muốn cô ngẩng đầu lên nhìn mình.
Đôi mắt cô đỏ hoe và vô cùng nhạy cảm, lại thêm khói thuốc làm cho cay mắt.
Khuôn mặt cô đã ướt đẫm, ống quần cũng đã sớm dính đầy nước mắt của cô, trông vô cùng đáng thương.
Là cố ý sao? Đương nhiên là cố ý, cố ý khỏa thân, cố ý khóc lóc thảm thiết.
Không biết đã học những thứ này từ ai và đã thử nó với ai nữa? Đúng là có bản lĩnh câu dẫn người khác.
Anh không dám dùng nhiều lực.
Có những đám mây trôi ngang qua, che khuất ánh sáng chói lọi ngoài cửa sổ khiến đáy mắt anh tối sầm lại.
Đàm Kha cảm thấy mình như một vật phẩm đang bị Đàm Đình săm soi, bị ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, như thể muốn nhìn thấu cô.
Điều này còn xấu hổ hơn việc khỏa thân quỳ gối trước mặt anh, hay nói cách khác, là nhục nhã.
Cô lùi lại, nhưng làm sao anh có thể cho cô cái quyền đó?
Cái cổ trắng ngần bị kéo thẳng lên, cô hoàn toàn không thể giữ thăng bằng trong tư thế này, nếu muốn ổn định cơ thể, cô cũng chỉ có thể chống hai tay trên đất và nghiêng người về phía anh.
Nhưng ngay cả khi có chống đỡ, cô vẫn phải tốn rất nhiều sức.
Chưa kể mỗi lần chống đẩy như vậy, bộ ngực của cô như muốn văng ra ngoài, lắc lư theo chuyển động của cô.
Trên bầu ngực mềm mại có một vết màu hồng nhạt, là hình dạng ngón tay, rất mờ, cũng không biết để lại từ bao giờ và khi nào.
Đàm Đình nhìn thấy.
Anh không thể không nhìn thấy nó.
Dưới lòng bàn tay anh, cô càng sợ hãi thì cơ thể lại càng run rẩy, sự phản kháng như có từ trong tiềm thức.
Bây giờ mới cảm thấy sợ?
Hối hận à?
Anh đã nhìn thấy rất nhiều con chó như vậy rồi…
Nhưng chúng có trí nhớ không tốt, khi vết thương lành thì sẽ lại tung tăng nhảy nhót như thường.
Sự dạy dỗ ngày hôm nay, quay qua quay lại rồi cũng sẽ bị lãng quên thôi.