Thuần Phục (Nguỵ Cha Con)

Chương 14: Anh tức giận

Trong phòng tắm, Đàm Kha nhìn người trong gương.

Lớp trang điểm mắt của cô bị lem, đường kẻ mắt bị mờ, có chỗ thì không còn màu, có chỗ thì bị vón cục. Cô cố gắng rửa sạch bằng nước vì không đem theo dầu tẩy trang, sau đó sử dụng thêm xà phòng, nhưng tình trạng lem nhem lại càng tệ hơn.

Giống như một con chó hoang không ai muốn, bị lăn lộn không còn gì.

Đàm Kha khịt mũi rồi đi đến vòi hoa sen.

Nước cực kỳ nóng, một lúc sau đã xông đầy hơi nước trong phòng tắm.

Đàm Kha dùng rất nhiều sữa tắm, rửa sạch những chỗ có thể rửa được.

Khi cô bước ra, trên cơ thể không có chỗ nào là lành lặn, làn da vốn đã bị kích ứng đến ửng đỏ, cộng thêm sự chà xát mạnh mẽ của cô, lớp trang điểm trên mặt cũng lem nhem, nhưng ít nhất cũng đỡ hơn bộ dạng ma chê quỷ hờn lúc mới thức dậy.

Cô trở về giường và lặng lẽ ngồi ở đó.

Nước nhỏ xuống từ đuôi tóc, ban đầu vẫn còn ấm áp, sau đó lại trở nên lạnh buốt.

Cô đoán không sai, vừa ra ngoài phòng tắm không bao lâu đã nhận được cuộc gọi từ lễ tân.

Đàm Đình không có thẻ phòng, muốn lên thang máy cần phải quẹt thẻ.

Tim Đàm Kha đập thình thịch, cô nhặt chiếc váy vứt dưới đất lên, vừa định mặc vào rồi lại thả xuống.

Tóm lại, dù sao cũng chết…

Cô thầm nghĩ trong lòng.

Đàm Đình không ngờ rằng vừa mở cửa lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Đàm Kha quỳ trên mặt đất.

Cô không mặc gì cả.

Tóc thì ướt đẫm.

Mái tóc dài ẩm ướt và mượt mà dính chặt vào cơ thể, ôm trọn những đường cong xinh đẹp của cô.

Cô cúi đầu rất thấp, cơ thể như cuộn tròn lại.

Đây không phải là tư thế quỳ tiêu chuẩn, ít nhất theo tiêu chuẩn của anh, thậm chí không thể coi là đạt điểm trung bình.

Nhưng tại sao anh vẫn không thể cưỡng lại được việc nhìn vào tấm lưng trần của cô trong hai giây?

Anh đã có phản ứng, một phản ứng mà lẽ ra anh không nên có.

Phản ứng này cộng với sự tức giận của anh giống như đổ thêm dầu vào lửa, khiến ham muốn càng bùng cháy mãnh liệt.

"Đàm Kha!"

Anh giận dữ mắng cô, huyệt thái dương giật giật.

Cô vốn đã cúi đầu rất thấp, nghe thấy giọng nói của anh, còn bị dọa cho co rúm người lại, một lúc sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng gọi anh: "Ba."

Lúc này, anh đã có thể nhìn thấy trọn vẹn bộ ngực trắng nõn và đầy đặn của cô.

Đàm Đình mím môi, cánh cửa bị đóng sầm lại khiến cô sợ hãi đến mức cứng đờ cả người.

"Đi thay quần áo đi."

Giọng nói của anh không lớn, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại có một loại áp lực không cho phép kháng cự.

Đàm Kha chưa bao giờ nhìn thấy Đàm Đình như thế này.

Anh cũng chưa bao giờ đối xử với cô như vậy.

Dâʍ ŧᏂủy̠ giữa hai chân cô lại không biết cố gắng mà chảy ra, cô đang ngồi quỳ, mông đè lên bắp chân.

Chỉ cần anh nói một câu, chất lỏng nhờn dính trong người cô lại càng chảy ra như mất kiểm soát…