Cái Đuôi Nhỏ Của Tô Lão Đại

Chương 15: Ngủ chung

Ngay thời khắc này thì Tô Thước đã biết được mục đích của mình đã đạt được rồi. Vốn dĩ ban đầu anh muốn kết hôn với Triệu Thu Ánh cũng không phải vì tình yêu, mà đơn giản là muốn lợi dụng Triệu gia để tiến thân vào con đường bạch đạo. Vì Tô Thước hiểu rõ ràng hiện tại đang có rất nhiều người đang nhòm ngó bang Mật Thước của anh, và anh lại không thể trực tiếp ra mặt để xử lý được.

Hơn nữa bây giờ em gái Hà Mật cũng đã yên bề gia thất rồi, nên anh cũng không muốn em ấy phải tiếp tục lo cho tương lai của mình, vì vậy nên anh mới chọn Triệu Thu Ánh làm đối tượng kết hôn. Nhưng kết hôn ở đây không phải là tình yêu hay môn đăng hộ đối, chỉ đơn giản là anh đã tìm được người phù hợp mà thôi.

Nhưng bây giờ, từ khi gặp được Châu Tiểu Á thì anh lại có một hướng nghĩ khác, có thể nói Châu Tiểu Á là con gái cưng của một Trung Tướng, ông ấy lại có quyền hành trong quân đội khá lớn. Nếu như anh dựa vào thân phận con rể nhà họ Châu để tự mình gầy dựng một cơ nghiệp bạch đạo, bên ngoài thì có thể sánh đôi cùng Châu Tiểu Á, bên trong thì cũng xem như tạo lớp vỏ bọc hoàn hảo cho bang Mật Thước. Chỉ cần bang Mật Thước của anh không bị vạch trần, thì cả đời của Châu Tiểu Á cũng không cần phải lo nghĩ nhiều.

Nên khi Tô Thước nghe Châu Tiểu Á nói về hợp đồng tình yêu thì anh đã biết kế hoạch của mình đã thành công bảy mươi phần trăm rồi.

Lúc này, Tô Thước liền đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt của Châu Tiểu Á, nói:

- Vậy em tính sẽ viết gì trong bản hợp đồng đó?

- Bên sáng thì mối quan hệ của chúng ta là thầy giáo và sinh viên. Nhưng buổi tối khi đã về nhà rồi, thì Thầy sẽ là chồng của em.

- Châu Tiểu Á, em có biết em đang nói gì hay không?

Châu Tiểu Á đương nhiên là chắc nịch gật đầu rồi, lúc này cô còn trực tiếp bám dính lấy cơ thể của anh, tựa như là đang cầu xin anh mở miệng ra ăn mình vậy. Nhưng Tô Thước cũng chỉ đỡ lấy tấm lưng của cô, nói:

- Tôi sẽ suy nghĩ về yêu cầu của em. Bây giờ thì em có thể về lều rồi.

Nhưng cô lại không muốn, đã mò được tới tận đây rồi thì làm sao cô có thể quay lại lều của mình chứ. Không đợi Tô Thước nói nhiều thì Châu Tiểu Á đã tự mình nằm ngoan ngoãn ở một bên, còn cố ý chừa chỗ cho anh nữa. Bây giờ Tô Thước cảm thấy bước đi này của anh hơi sai rồi, tại sao anh lại dính vào cô gái này nhỉ? Nhưng cho dù là thế nào thì anh cũng nằm xuống bên cạnh.

Chỉ cần nghe thấy âm thanh anh nằm xuống thôi là Châu Tiểu Á liền xoay người lại, trực tiếp ôm lấy anh, rồi còn tự mình chui vào l*иg ngực của anh hít hà mùi hương trên cơ thể kia. Cái cảm giác này khiến cho Tô Thước cảm thấy buồn cười, cô gái này cứ như một vật nhỏ đang đánh hơi của chủ nhân vật, nhìn cô bây giờ xem... Có khác vật nhỏ là bao hay không?

- Châu Tiểu Á, ngủ đi.

- Tô Thước, thầy ấm thật đấy.

- Vậy sao?

Châu Tiểu Á liền liều mạng gật đầu, nhưng Tô Thước cũng không nói gì nữa, anh tháo mắt kính đặt ở một bên, sau đó thì cũng nhắm mắt lại, lúc này thì cô mới có chút nghịch ngợm mà đưa tay chạm vào mũi của anh, cái mũi này đúng là rất cao, nếu không phải là Tô Thước thì cô còn tưởng đây là một chiếc mũi giả kia kìa.

Ngón tay nhỏ của Châu Tiểu Á lại tiếp tục di chuyển và chạm lên môi của anh, chiếc môi này đúng là rất biết cách hôn, còn có chút lạnh lẽo, nhưng sao cô lại có cảm giác vương vấn nó nhỉ. Di chuyển xuống một chút thì đến cằm, ngay lúc này thì Tô Thước đã hắng giọng một cái, làm cho Châu Tiểu Á giật mình.

Nhưng vật nhỏ không biết sợ như Châu Tiểu Á lại liên tục hôn lên cằm của anh, sau đó còn dịu dàng đặt nụ hôn nóng bỏng lên yết hầu của Tô Thước. Ngay lúc này thì Tô Thước chỉ biết phải nhẫn nhịn, nhưng Châu Tiểu Á đã sớm đoán được điều này rồi. Cô có chút ranh ma nói nhỏ:

- Thầy Tô, thầy có muốn làm gì đó thú vị hơn không?

Ngay lúc này thì Tô Thước liền mở mắt nhìn cô, nhưng Châu Tiểu Á cũng chỉ nhìn anh rồi mỉm cười ngọt ngào. Tuy nhiên thì Tô Thước lại đưa tay ôm chặt lấy vật nhỏ ham chơi lại, sau đó nói:

- Ngủ đi, ngày mai tôi còn có việc.

Nhưng gương mặt của Châu Tiểu Á bây giờ chính là bất mãn, cô bĩu môi một cái, sau đó lại còn cố ý cọ cọ cái đầu nhỏ vào ngực anh, nói:

- Thật sự không muốn làm gì đó một chút sao?

- Châu Tiểu Á, em đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi nữa.

- Thầy không được?

Nghe đến đây thì Tô Thước liền trừng mắt nhìn cô một cái, ngay lập tức Châu Tiểu Á liền cụp đuôi lại, sau đó thì không nói gì nữa.

Cả hai lại an ổn chìm vào giấc ngủ. Đợi khi Châu Tiểu Á đã ngủ say rồi thì Tô Thước mới mở mắt và nhìn cô, đôi mày có chút nhíu lại, sau đó lại nhìn xuống nơi không nên nhìn của mình, nói:

- Nếu không phải kế hoạch vẫn chưa thành công thì tôi đã không bỏ qua cho em rồi!