Nghịch Đồ Mỗi Ngày Đều Muốn Khi Sư Phạm Thượng

Chương 11: Ngươi rất mạnh

“Ngươi chính là Cửu Thiên Dạ?” Tạ Bình Xuyên mặc xiêm y màu trắng lúc này phẩy quạt híp mắt nhìn Cửu Thiên Dạ.

“Ta đánh giá ngơi rất cao đấy, chỉ dựa vào thiên phú ngũ linh căn, tu vi luyện khí tầng ba lại có thể đứng trong danh sách 100 người chứng minh ngươi rất có thực lực, nhưng dù thế ta cũng không nương tay.”

Cửu Thiên Dạ sắc mặt không đổi, cười như không đáp lễ nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ dốc toàn lực ứng chiến.”

Không phải là toàn lực ứng chiến sao?

Tên tiểu tử chết tiệt này, kiếp trước theo sau hắn nhặt được không ít chỗ hời như thế vậy mà hiện tại lại thay kẻ khác đến đối phó hắn.

Không cho ngươi nếm chút đau khổ thì ngươi không biết vì sao “hoa lại đỏ” như vậy!

Nói xong, hai người dường như là cùng lúc xuất thủ, hai bóng người một trắng một xanh chỉ trong nháy máy đã đan vào nhau, những người dưới đài nhìn hoa cả mắt.

“Cửu Thiên Dạ kia thật sự chỉ là một tên phế vật Ngũ Linh căn sao?”

Hắn thật sự chỉ có tu vi của luyện khí tầng ba sao?

Vậy vì sao tốc độ của hắn lúc này hoàn toàn không có chút gì mà luyện khí tầng ba nên có!!

“Chẳng nhẽ Tạ Bình Xuyên nhận được thứ gì tốt từ Cửu Thiên Dạ, nên cũng vì thế mà cố ý nhường Cửu Thiên Dạ?”

Không thể không nói, Tạ Bình Xuyên ở tu chân giới có thể nói là thanh danh lan rộng, nếu không thì hiện tại cũng không có người nghi ngờ như vậy.

Ánh mắt của Thẩm Trường Quân hoàn toàn bị Cửu Thiên Dạ hấp dẫn.

Không hổ là nam chính!

Không ngờ chỉ bằng tu vi ở luyện khí tầng ba đã có thể ngang tay với luyện khí kỳ đại viên mãn.

Không chỉ thế, hiện tại còn không mượn sức lực của bất kỳ thứ gì!

Cũng khó trách kiếp trước nàng lại bại trong tay của hắn, hiện tại xem ra cũng không chịu thiệt chút nào.

Thẩm Trường Minh cũng vì hành động của Thẩm Trường Quân mà nhìn về phía lôi đài của Cửu Thiên Dạ, ngay sau đó trên mặt cũng lộ ra nụ cười khó thấy.

“Đồ đệ của muội rất giỏi.” Thẩm Trường Minh khích lệ từ tận đáy lòng.

Lúc trước hắn cảm thấy Thẩm Trường Quân nhận một đệ tử ngũ linh căn làm đồ đệ còn tưởng rằng muội muội nhà mình muốn đánh vào mặt Phó gia nên mới làm như vậy.

Không nghĩ tới đứa nhỏ này lại là một mầm non tốt khó có được.

Tu chân giới cũng có không ít người có thiên phú nhưng có thiên phú cũng không có nghĩa là có được tất cả!

Thiên chi kiêu tử từ xưa đến nay nửa đường chết yểu cũng đếm không hết.

Người giống như Cửu Thiên Dạ chỉ dựa vào tu vi luyện khí tầng 3, không sử dụng bất kỳ thứ gì trợ giúp lại có thể đánh ngang tay với người có tu vi luyện khí kỳ đại viên mãn thì quả thật không có mấy người.

Người như vậy một khi trưởng thành, ai mà không xưng bá một phương.

“Tất nhiên rồi!” Thẩm Trường Quân ở bên cạnh ngẩng đầu kiêu ngạo nói.

Cuộc đối thoại của hai huynh muội làm cho Phó Tống Khâu ở một bên không ngừng tức giận: “Đắc ý cái gì, các người sớm sẽ không đắc ý được nữa.”

Trong mắt Phó Tống Khâu, Tạ Bình Xuyên nói thế nào cũng là luyện khí đại viên mãn, đối phó với một tên luyện khí tầng ba thì dư sức.

Đúng lúc này, Cửu Thiên Dạ dùng một chiêu từ góc độ tương đối khó hiểu đánh bay tạ Bình Xuyên.

Mắt thấy Tạ Bình Xuyên sắp rơi khỏi lôi đài, chỉ thấy hắn dùng một mũi chân treo mình bên cạnh mép lôi đài.

“Ngươi rất mạnh đó!” Mũi chân Tạ Bình Xuyên dùng sức một lần nữa rơi trở lại trên lôi đài, hắn nhìn Cửu Thiên Dạ nói.

“Ngươi cũng không tệ!”

Thực lực của Tạ Bình Xuyên thế nào thì rốt cuộc hắn cũng không rõ. Nếu không phải hắn quen thuộc với chiêu thức của Tạ Bình Xuyên thì chỉ bằng dựa vào tu vi luyện khí tầng ba muốn đánh Tạ Bình Xuyên xuống thì không thể nào.

Nghe vậy, Tạ Bình Xuyên nở nụ cười mười phần thản nhiên nói: “Trận này ta thua.”

Tạ Bình Xuyên cũng hiểu rõ, nếu tiếp tục đánh thì bản thân hắn cũng không nhất định thắng được Cửu Thiên Dạ.

Phải biết rằng từ lúc bắt đầu đến giờ, Cửu Thiên Dạ chỉ dùng bản lĩnh của chính mình để so chiêu, cũng không dùng bùa chú hay các loại ám khí trợ giúp.

Hắn cũng không tin thân là đệ tử của Trường Quân chân nhân, ngay là một lá bùa chú mà cũng không có.!