Ngoại trừ tông chủ Thẩm Trường Minh thì Phó Hằng là Nguyên Anh duy nhất của Cửu Hoa tông.
Cũng vì thế mà Phó giá ở Cửu Hoa tông cũng giống như Thẩm Trường Quân trong nguyên tác, hành xử ngang ngược vô lí.
Đương nhiên, Thẩm Trường Quân trong nguyên tác có một điểm bất đồng duy nhất với Phó gia đó là Phó gia mang thù nhiều hơn.
Ở kiếp trước, Thẩm Trường Quân liên thủ với Thẩm Trường Minh cũng tốn không ít thời gian mới có thể đem thế lực của Phó gia nhổ ra khỏi Cửu Hoa tông. Hiện tại trong kiểu tình huống như thế này, nếu ai đứng ra nói đạo lý thì chắc chắn sẽ đắc tội với Phó gia, làm cho Phó gia trả thù.
Thẩm Trường Quân nhéo mi tâm, trước mắt trong tình thế này nàng hẳn là giống kiếp trước để cho Cố Cửu Sơ tiến đến giải vây sau đó đưa Cửu Thiên Dạ ra khỏi Cửu Hoa tông?
Hay là dứt khoát mặc kệ đối phương, để cho hắn tự sinh tự diệt?
Hay là giống như nguyên tác nhận hắn làm đồ đệ? Hoặc là trực tiếp gϊếŧ luôn hắn?
Ánh mắt Thẩm Trường Quân lóe lên, nếu nàng gϊếŧ Cửu Thiên Dạvậy có phải sẽ không có nhiều chuyện phía sau nữa đúng không?
Nàng có thể quay về thế giới Internet phát triển kia!
Cho dù cách mấy trăm năm thì Thẩm Trường Quân vẫn luôn hoài niệm thời đại hòa bình kia, có thể lên mạng cũng có thể ngâm mình!
Nhưng lỡ như nàng không chỉ không gϊếŧ được nam chính mà ngược lại bị nam chính trả thù thì nam sao bây giờ?
Chẳng lẽ cả đời này vẫn muốn nàng làm nữ phụ pháo hôi sao?
Vẫn là kiểu pháo hôi vừa lộ mặt đã bị gϊếŧ!
Nhiều năm kinh nghiệm làm mọt sách nói cho nàng biết, tốt nhất không nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ bất kì nhân vật chính nào, nếu không ngay cả chết thế nào cũng không biết.
Nghĩ đến kết cục như vậy, Thẩm Trường Quân không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hành động thực tế ở kiếp trước nói rõ cho nàng biết, chết là không thể trở về, rất có thể sẽ quay lại một lần nữa.
Một khi đã như vậy, vẫn nên dựa theo kịch bản trong nguyên tác thì tốt hơn!
Thẩm Trường Quân không khỏi thở dài trong lòng một tiếng.
“Đủ rồi.” Âm thanh mềm mại trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía xa truyền đến, uy áp thuộc về cấp bậc Kim Đan cũng theo đó mà đến, ép người khác đến mức không thở nổi.
“Bái kiến Trường Quân chân nhân.” Hoặc không cam lòng, hoặc kính nể, hoặc sợ hãi. Tóm lại bất kể mang loại tâm tình gì thì vào lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu quỳ trên mặt đất.
Lúc này Thẩm Trường Quân không thể không cảm tạ nội dung kịch bản đại nhân, để cho nữ phụ là nàng sau này mới yêu nam chính rồi mới tìm đủ loại đường chết.
Nếu không danh phận Trường Quân chân nhân của nàng có thể dùng tốt như bây giờ.
Thẩm Trường Quân lạnh lùng liếc nhìn Phó Tân Bác đang quỳ trên mặt đất rồi lại có chút đau đầu nhìn về phía Cửu Thiên Dạ.
“Hắn, ta sẽ thu nhận.” Đồ đệ gì gì đó, nàng thật sự không hề muốn nhận.
Nghe vậy, trong mắt tất cả người đang có mặt đều hiện lên vẻ không thể tin.
Phải biết rằng, Trường Quân chân nhân là đơn hệ Lôi Linh căn mang tính công kích siêu mạnh, thuộc loại thiên tài trong thiên tài, gần hai mươi tuổi đã kết đan cấp Kim Đan!
Hôm nay lại thu nhận một phế vật Ngũ Linh căn làm đồ đệ, rốt cuộc là Trường Quân chân nhân điên rồi hay bọn họ ngốc rồi?
Cửu Thiên Dạ rũ mi mắt xuống, trong mắt hiện lên chút lo lắng, nốt rồi trước khóe mắt trái cũng bởi vậy mà càng trở lên yêu dị. Nếu Thẩm Trường Quân nhìn thấy nhất định sẽ kinh ngạc, đây không phải loại biểu cảm mà một đứa trẻ nên có.
Quả nhiên là đến rồi! Trong lòng Cửu Thiên dạ cười nhạo.
Nếu ở kiếp trước hắn nghe được những lời này thì trong lòng không biết vui vẻ đến mức nào, còn tưởng rằng mình thật sự là thiên tài được sư phụ ưu ái. Vì không phụ sự kỳ vọng của nàng, hắn luôn tự mình cố gắng tu luyện!
Nhưng không nghĩ tới nữ nhân này không để ý tới lễ nghĩa liên sỉ, nổi lên tâm tư không có với mình, thậm chí bỏ thuốc mình, bỏ thuốc mình, ý đồ bá vương ngạch thượng cung hại mình cũng vì vậy mà lưu lại tâm ma.
Cuối cùng, nữ nhân này đã chết mà chính mình cũng tại lúc phi thăng độ kiếp thất bại, lần nữa quay về nơi này.