Nghịch Đồ Mỗi Ngày Đều Muốn Khi Sư Phạm Thượng

Chương 4: Con muốn tham gia đại hội luận võ

Dù trong nguyên tác hay là kiếp trước Cửu Thiên Dạ mạnh mẽ đến đâu thì hiện tại hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ không quá mười tuổi

Ngữ khí Thẩm Trường Quân vô thức trở nên dịu dàng

“Ngươi có đồng ý bái ta làm sư phụ không?”

Nhìn nữ nhân tựa hồ giống như trong trí nhớ nhưng cũng có chút gì đó không giống, ánh mắt Cửu Thiên Dạ hơi lóe lên, nhìn về phía Thẩm Trường Quân lộ ra một nụ cười thật tươi phối hớp với nốt ruồi trước mắt kia càng khiến cho người ta yêu thích.

“Sư phụ!” Sư phụ à, không nghĩ tới cách nhiều năm như vậy chúng ta lại gặp lại, vẫn dùng phương thức giống như vậy, thật là khiến người khác kinh ngạc.

Nhưng không sao, lần này chúng ta có thể từ từ chơi!

Trong nháy mắt, Thẩm Trường Quân cảm giác trái tim mình sắp tan chảy.

Không hổ là nam chính, cho dù trước mắt vẫn còn nhỏ tuổi, cả người bụi bặm, cho dù thương tích đầy người cũng không ngăn cản được dung mạo của hắn.

“Được rồi! Từ nay về sau ngươi là người mà Thẩm Trường Quân ta che chở, về sau nếu ai dám khinh thường bắt nạt ngươi thì ngươi cứ việc gọi lại cho bổn tọa.

Nghe vậy, ánh mắt những người ở đây vô thức rơi lên người Phó Tân Bác. Sắc mặt Phó Tân Bác cũng vì vậy mà trở nên khá khó coi: “Trường Quân chân nhân, người thật sự muốn nhận tên phế vật này làm đồ đệ?”

Trong giọng nói của Phó Tân Bác mang theo ý uy hϊếp, hắn không tin, Thẩm Trường Quân có thể vì một tên phế vật mà thật sự đắc tội với Phó gia bọn họ.

“Sao, ngươi có ý kiến gì sao?” Đáy mắt Thẩm Trường Quân trong nháy mắt có một tia hàn ý xẹt qua.

Làm cho nàng bực bội, nàng cũng không ngại tiễn Phó gia đi sớm một chút.

Phó Tân Bác không tự chủ được mà lùi về phía sau vài bước: “Đệ tử không dám”.

“Tốt nhất là như thế, nếu để ta lần nữa thấy ngươi ức hϊếp đồ đệ của ta thì ta cũng không nói với ngươi thái độ trưởng bối gì nữa.” Nói xong, Thẩm Trường Quân đưa tay về phía Cửu Thiên Dạ: “Chúng ta đi thôi, có sư phụ ở đây, về sau không ai dám khinh thường ngươi nữa.”

Không ai dám khinh thường mình sao? Cửu Thiên Dạ cười lạnh trong lòng.

Kiếp trước, không phải hắn cũng giống hiện tại trở thành đồ đệ của nàng sao? Phó gia muốn khinh thường ức hϊếp hắn thế nào thì làm thế đó, nàng nói Phó gia thế lớn, muốn tạm tránh đầu sóng ngọn gió nên bảo hắn nhẫn nhịn. Nhưng cuối cùng, người cho hắn đả kích lớn nhất lại là sư phụ của hắn!

Thấy Cửu Thiên Dạ không tiến lên, Thẩm Trường Quân khó hiểu nhìn về phía hắn.

Chuyện này hình như có chút không giống với kịch bản.

“Sư phụ, con muốn tham gia đại hội luận võ.” Cửu Thiên Dạ hết sức nghiêm túc nhìn Thẩm Trường Quân.

Sư phụ, kiếp trước không phải bởi vì ta trở nên mạnh mẽ nên mới thích ta sao? Vậy thì bây giờ, ta sẽ cho ngươi xem đồ đệ của ngươi mạnh mẽ bao nhiêu nhiêu!

Ta muốn cho ngươi thích ta lần nữa, sau đó sẽ mạnh mẽ đạp ngươi xuống vực sâu.

Không làm như thế, làm sao có thể giải tỏa nỗi oán hận hơn ngàn năm trong lòng ta!

Thẩm Trường Quân cũng không biết trong lòng con hồ ly lòng dạ hiểm độc nhìn như ngốc nghếch đáng yêu trước mắt này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, đối diện với cặp mắt ướt sũng kia của đối phương, chỉ cảm giác trái tim của mình đều muốn tan ra, làm sao còn nhẫn tâm cự tuyệt thỉnh cầu của hắn, quan tâm đến nội dung kịch bản thế nào nữa.

“Được, nghe theo con.” Thẩm Trường Quân dịu dàng cười nói.

Có kinh nghiệm kiếp trước, nàng còn sợ không thể bảo về một đứa trẻ ở trong tay trước Phó gia sao. Nếu Phó gia dám đối đầu với nàng, nàng không sợ dùng chút thủ đoạn để Phó gia sớm biến mất.

“Đồ nhi đã nhớ.” Thật đúng là biết giả bộ, sở dĩ đáp ứng nhanh như vậy, còn không phải là không muốn hoàn toàn đắc tội với Phó gia!

Cửu Thiên Dạ ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại lơ đễnh.

Kiếp trước hắn sống hơn ngàn năm, thiếu một bước nữa là có thể phi thăng thành Thiên Dạ lão tổ, cho dù bây giờ không có tu vi thì cũng không phải người mà đám nhóc kia có thể tùy tiện đánh bại.