- Lại đây!
Diệp Cẩn Ngôn ngước nhìn người trước mặt, cô cũng cúi xuống gần ông. Ông nghiêng người đưa tay lên xem xét vết thương trên cổ cô, đó là vết xước do con dao của Viên Viện gây nên, mặc dù đã được xử lí cẩn thận, nhưng Diệp Cẩn Ngôn cũng không khỏi lo lắng:
- Có đau không?
Tỏa Tỏa bật cười, cô cúi xuống nhìn ông:
- Lão Diệp, đó chỉ là vết thương ngoài da, anh không tự nhìn lại mình xem, ngay cả chân cũng gãy rồi, còn đi lo lắng cho người khác.
Ông điềm nhiên nhìn cô mỉm cười:
- Anh không lo lắng cho người khác, anh chỉ lo lắng cho em thôi.
Lời nói của ông nhất thời khiến cô cảm động, trong phút chốc cả hai chỉ lặng lẽ nhìn nhau
- E hèm!
Có tiếng hắng giọng ở bên ngoài, cùng với tiếng gõ cửa:
- Có phải là tôi đã làm phiền hai người rồi không?
- Mẹ?
Tỏa Tỏa kinh ngạc quay lại nhìn bà (Tỏa Tỏa và Lý phu nhân sau sự việc tai nạn lần trước đã bỏ qua khúc mắc trong lòng, cô biết rằng đời người ngắn ngủi, thế sự vô thường, không nên cứ sống trong dày vò, dằn vặt, chỉ làm khổ mình khổ người, nên biết học cách trân trọng người trước mặt)
-Lý...Lý phu nhân!
Diệp Cẩn Ngôn gật đầu chào bà, bàn tay đang nắm lấy tay Tỏa Tỏa cũng e dè mà buông ra. Tỏa Tỏa bước lại gần bà, tươi cười nói:
- Mẹ về khi nào thế? Chẳng phải mẹ nói phải về Ý xử lý công việc của tổng công ty sao?
Bà dìu cô đến ngồi ở sofa, tay nắm chặt lấy tay cô, khuôn mặt không giấu được sự mệt mỏi:
- Ta lo cho con!
Tỏa Tỏa xúc động nắm chặt lấy tay bà, trấn an:
- Con không sao, hơn nữa...
Cô xoay sang nhìn Diệp Cẩn Ngôn rồi tiếp tục:
- Hơn nữa, có người luôn ở bên cạnh bảo vệ con.
Lý phu nhân cũng xoay người, nhìn ông một lượt:
- Diệp Tổng, đã thành ra như thế này rồi, vậy còn hôn lễ
Diệp Cẩn Ngôn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
- Cho dù phải ngồi xe lăn vào lễ đường, tôi cũng phải kết hôn với Tỏa Tỏa.
Lý phu nhân thoáng nhìn Tỏa Tỏa rồi mỉm cười:
- Diệp Tổng, tôi chỉ đùa thôi mà, à, suýt nữa thì quên mất, vụ kiện của tập đoàn Chấn Hưng.
Diệp Cẩn Ngôn ngước nhìn bà, rồi lại lặng lẽ thở dài:
- Người cũng đã không còn rồi, e rằng, nó cũng không còn quan trọng nữa
Lý phu nhân cũng thở ra một hơi, trong mắt cũng ánh lên sự nuối tiếc:
- Sau khi điều tra rõ ràng, vụ khách sạn đang thi công của Vương Phi Vũ bị sập quả thật là một vụ tai nạn, nhân viên thi công đã lén lút lấy trộm vật tư, ngay cả người quản lý công trình cũng không biết được, đó không phải là do ông ấy sắp đặt. Không ngờ, sự việc lại xảy ra đến bước đường này, còn hại chết người nữa, có phải chúng ta đã trách lầm ông ta không?
Diệp Cẩn Ngôn mím môi, khẽ gật đầu:
- Có lẽ vậy, có thể ông ấy không xấu như chúng ta vẫn nghĩ, chỉ là, tất cả mọi chuyện đã xảy ra rồi, không thể nào quay lại nữa
Tỏa Tỏa đặt tay lên bàn tay ông, vuốt nhẹ:
- Anh đừng tự trách mình, có lẽ tất cả mọi chuyện đều được định sẵn, có muốn trốn tránh cũng không được
Lý phu nhân chào tạm biệt hai người rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, trong lòng thấp thỏm không yên, bà khẽ liếc nhìn tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại rồi rảo bước nhanh ra khỏi khuôn viên bệnh viện
***
- A, ba ơi!
Đứa bé vừa trông thấy Diệp Cẩn Ngôn thì đã chạy nhào tới, Tỏa Tỏa đứng bên cạnh đưa tay giữ lấy cô bé:
- Cẩn thận, Tiểu Tỏa, ba đang bị thương đấy!
Ông khom người ôm đứa bé vào lòng, đoạn ngước nhìn cô:
- Không sao đâu!
Bế cô bé trong lòng, ông dịu giọng:
- Ái chà, mấy ngày không gặp, Tiểu Tỏa có vẻ lại nặng lên rồi nhỉ?
- Cô Chu, ông Diệp cuối cùng hai người cũng về rồi!
Một người phụ nữ đứng tuổi, hai tay vừa lau vào tạp dề, vừa bước ra khỏi nhà bếp. Tỏa Tỏa vừa trông thấy bà liền mỉm cười:
- Dì Trương, mấy ngày này thật cực cho dì quá, vừa phải đưa đón Tiểu Tỏa đi học, lại vừa phải lo việc dọn dẹp nhà cửa.
Người phụ nữ xua xua tay:
- Đó là trách nhiệm của tôi mà, hai người không cần khách sáo, à, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, hai người có muốn dùng lúc này không?
Tỏa Tỏa bước đến vỗ vỗ vai bà:
- Mọi việc còn lại cứ để tôi, hôm nay dì cứ về nghỉ ngơi sớm đi.
Bà còn định dọn bữa tối cho bọn họ nhưng đã bị Tỏa Tỏa từ chối, cô muốn bà có thể nghỉ ngơi sau khoảng thời gian chăm sóc Tiểu Tỏa
Tỏa Tỏa vừa bước ra khỏi phòng tắm, khi bước đến bàn trang điểm thì cô phát hiện trên bàn có một chiếc hộp to màu trắng, cô ngoái lại nhìn thì trông thấy Diệp Cẩn Ngôn đang chăm chú đọc một quyển sách, đôi mày ông cũng dường như đang nhíu lại. Cô ngồi xuống bàn, rồi lại quay lại nhìn ông:
- Cái này là?
Ông vẫn không ngẩng mặt nhìn cô, chỉ khẽ đáp:
- Mở ra đi!
Cô khó hiểu, với tay mở chiếc hộp, ánh mắt cô chợt thay đổi khi nhìn thấy thứ bên trong:
- Đây, đây là...
Bên trong là một chiếc váy cưới màu trắng, được thiết kế trang nhã, Tỏa Tỏa xúc động nhấc chiếc váy lên rồi ướm quanh người:
- Váy cưới, của em sao?
Câu nói của cô khiến Diệp Cẩn Ngôn không nhịn được mà bật cười:
- Đương nhiên rồi!
Tỏa Tỏa không giấu được sự vui sướиɠ mà bước vào phòng tắm, chiếc váy vô cùng vừa vặn với cô, tuy được thiết kế đơn giản nhưng cũng không kém phần thanh nhã, quý phái. Khi cô bước vào phòng, ánh mắt của ông như dán trên người cô, ông vỗ vỗ vào một chỗ trống trên giường:
- Đến đây!
Tỏa Tỏa vui vẻ bước đến gần, ông nghiêng nghiêng đầu nhìn cô:
- Thấy thế nào, có thích không?
Cô gật gật đầu:
- Rất thích, nhưng mà, chẳng phải lần trước chúng ta đã chọn rồi sao?
Ông nhìn cô rồi hắng giọng:
- Nhưng chẳng phải chiếc váy đó không vừa mắt Diệp phu nhân đây sao?
Tỏa Tỏa kinh ngạc nhìn ông: - Sao, sao anh biết được?
Ông nhìn cô phì cười:
- Chút động tác nhỏ đó của em có thể qua mắt được ai chứ? Tỏa Tỏa à, việc gì cũng vậy, thích là thích, không thích là không thích, không cần phải miễn cưỡng bản thân chấp nhận.
Cô mở to mắt nhìn ông, lông mi không ngừng cử động:
- Lão Diệp, lời này thật sự là của Diệp Cẩn Ngôn nói ra sao, em có chút không quen.
Ông đưa tay kéo cô lại gần:
- Em nên học cách làm quen dần đi! Diệp phu nhân!