Ánh sáng vàng vọt hắt qua khung cửa sổ của phòng tạm giam, một người phụ nữ lặng lẽ ngồi tựa vào tường, cô cúi đầu, mắt cứ chăm chăm nhìn vào lòng bàn tay. Trên tay cô là một mặt dây chuyền bạch kim, bọc bên trong một viên ngọc trai. Bên tai cô như vẫn còn nghe văng vẳng giọng nói của người đó:
- Sau này tôi sẽ gọi cô là tiểu Viên nhé!
Những kí ức mơ hồ cứ thoáng chốc lướt qua trong tâm trí khiến trái tim cô cứ nhói lên từng cơn...
Cô gái vừa bước vào thang máy, trên tay cô là bộ hồ sơ xin việc, khi cô vừa định nhấn nút thì cửa thang máy mở ra, một người đang ông cao lớn đang đẩy một chiếc xe lăn bước vào, được một lúc người đàn ông ngồi trên xe lăn xoay sang cô:
- Cô bé, đến phỏng vấn à?
Cô nhìn ông khó hiểu, nhưng cũng gật đầu cho phải phép:
- Vâng ạ!
Khi thang máy lên đến tầng 12, người nọ xoay sang nhìn cô mỉm cười:
- Chúc cô may mắn!
Lúc đó cô không hề biết rằng, người đàn ông ngồi trên xe lăn chính là chủ tịch công ty mà cô đang phỏng vấn, cô càng không ngờ được, mình lại sẽ trở thành trợ lý của ông ta. Trên dưới công ty, tất cả mọi người đều kiêng dè chủ tịch, vì có lẽ đối với bọn họ, ông ta là một người tàn nhẫn và vô tình, không từ thủ đoạn mà đạt được mục đích. Trong giới kinh doanh, có lẽ danh tiếng của ông ta cũng không mấy tốt đẹp vì đối với đối thủ của mình, Vương Phi Vũ tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình, đều dồn ép đối phương đến cùng. Ông ấy giống như một con sói cô độc, luôn tạo dựng một bức tường gai góc để ngăn cách mình với thế giới, thật không dễ gì có thể bước vào thế giới của ông ta. Lúc đầu, khi mới vừa đi theo làm trợ lý cho Vương Phi Vũ, không ít lần cô đã tự mình bỏ vào nhà vệ sinh để khóc vì uất ức. Ông ta là một người nóng nảy , cộc cằn, đôi lúc lại nói quá lời khiến người khác tổn thương, nhưng cô biết rõ, mọi hành động của ông đều xuất phát từ lợi ích của công ty. Cô thường thấy ông làm việc đến tận khuya, những lúc đau ốm cũng không quản mà đến công ty, cô thật sự không hiểu, ông ta cố chấp, điên cuồng làm việc như vậy là vì điều gì.
Vương Phi Vũ sống một mình, ông ấy không kết hôn và dường như cũng không mấy hứng thú với phụ nữ, thứ duy nhất khiến ông ấy bận tâm chính là tập đoàn Tinh Ngôn và Diệp Cẩn Ngôn. Cô không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là không ít lần cô nghe được những cuộc nói chuyện qua điện thoại của ông, dường như hầu hết đều là vấn đề liên quan đến Tinh Ngôn. Đã gần 11 giờ tối, cô mệt mỏi tựa người vào ghế, cả vai và cổ cô đều cứng cả, cô đang xoa bóp vai, xoay xoay cổ cho đỡ mỏi thì có tiếng gõ cửa:
- Hôm nay là trung thu, cô không về sao?
Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn ông:
- Vương, Vương tổng, ngài vẫn chưa về sao?
Ông đẩy chiếc xe lăn vào phòng ôn tồn đáp:
- Tôi vừa xem qua dự án hợp tác với Tinh Ngôn và Diệp Cẩn Ngôn, đọc chăm chú đến nổi khi ngẩng lên thì đã tối rồi, tôi tưởng mình là người cuối cùng ở công ty
Bất chợt bụng cô lại réo lên, cô ngại ngùng lẫn xấu hổ nhìn ông, người trước mặt bật cười:
- Đói bụng rồi sao, chúng ta đi ăn thôi, tiểu Viên.
- Tiểu Viên?
Cô tròn mắt nhìn ông, Vương Phi Vũ khẽ bật cười:
- Sau này, tôi sẽ gọi cô là tiểu Viên, có được không?
Cô gật gật đầu, trong lòng không khỏi căng thẳng
- Cô muốn ăn gì?
Cô đẩy vừa đẩy chiếc xe lăn của ông đến trước tòa nhà vừa nhỏ giọng:
- Mì kéo.
- Sao cơ?
Cô ngước lên nhìn vầng trăng sáng vằng vặc bên trên, ánh mắt u buồn:
- Tôi vẫn còn nhớ lúc nhỏ ở quê, mỗi khi đến trung thu, mẹ thường hay nấu món mì kéo cho anh chị em bọn tôi, mấy năm nay bôn ba xứ người, đột nhiên tôi lại muốn ăn món mì kéo đó
Ông vỗ vỗ vào bàn tay đang đẩy xe của ông, trầm giọng:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Đó là lần đầu tiên cô bước vào một nhà hàng sang trọng như vậy, nó được trang trí theo phong cách cổ điển độc đáo. Nhìn bát mì đang nghi ngút khói trước mặt, bất giác khóe mắt cô lại cay cay, đã nhiều năm rồi cô mới cùng người khác đón trung thu, bao nhiêu năm nay cô thậm chí còn không nhớ được mình đã trải qua đêm trung thu như thế nào.
- Sao vậy, không hợp khẩu vị sao, để tôi gọi phục vụ.
Cô ngẩng đầu xua xua tay:
- Không, không có, rất ngon, đã lâu rồi tôi mới được nếm lại hương vị này, nhất thời có chút xúc động
Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn người đối diện:
- Vương tổng, sao ông lại đối xử tốt với tôi như vậy?
Người đàn ông trước mặt bật cười:
- Vì cô được việc, là một người có tiềm năng, hơn nữa đối với công ty còn tận tâm tận lực, tôi rất thích những người nhiệt huyết như cô
- Chỉ vậy thôi sao?
Ông ngạc nhiên nhìn cô, sau đó lại né tránh ánh mắt của cô:
- Phải, chỉ vậy thôi.
***
Vào ngày sinh nhật mình, cô nhận được một món quà không có tên người gửi, đó là một sợi dây chuyền. Cô ngẩng mặt nhìn vào văn phòng thì bắt gặp có người cũng đang nhìn mình, khi trông thấy cô thì người đó cúi mặt, giả vờ như đang xem tài liệu chăm chú trên máy tính, cô mỉm cười rồi cất món quà đó vào túi, trong lòng cô biết rõ ai là người đã tặng.
Viên Viện hít một hơi thật sâu rồi thở dài, cô mân mê mặt dây chuyền trong lòng bàn tay rồi khẽ đưa lên môi, cô vốn tưởng rằng, cuộc sống của mình sau này có thể một đường thuận buồm xuôi gió, nhưng cô không ngờ rằng, tất cả đều giống như cát chảy qua kẽ tay, không giữ lại được gì.