Trans: Y Na
Mấy cái cổng lần lượt mở, một đám người xương xẩu chạy ra ngoài.
Lý Tinh Tinh giật mình kêu lên, có khoảng mười mấy người cả nam lẫn nữ đều đang nhìn mình chằm chằm.
Cô, người lạ duy nhất!
Một ông cụ gầy còm, còng lưng chống gậy trong số đó hỏi: "Đại Trụ Tử, có chuyện gì vậy?"
Đại Trụ Tử chỉ vào Lý Tinh Tinh: "Cha, chị dâu Thuý Hoa nói cô gái này có thể là con gái của Tú Hồng nhà chúng ta!"
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng!
Rầm rầm, lại có thêm mười mấy người từ trong sân chạy ra.
Có đầy đủ nam nữ già trẻ từ lớn đến bé, nhưng vẻ ngoài lại giống hệt nhau, đều gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, đầu tóc lưa thưa, sắc mặt tái nhợt, mặc quần bông đen, áo khoác rộng, đàn ông thì thắt một dải vải quanh eo vắt xuống dưới.
Cái đói, cái nghèo, cái lạc hậu hằn rõ trên mặt.
Có người hỏi: "Đâu? Đâu? Thật sự là con gái của em út sao?"
Có người vươn đầu: "Để tôi xem, để tôi xem!"
Có người thắc mắc: "Đã mười tám năm rồi còn tự tìm về được sao? Tại sao lại tìm được?"
Bị hàng chục người bàn tán vây xem, Lý Tinh Tinh cảm thấy không thoải mái, cô lặng lẽ di chuyển bước chân trốn ra sau lưng người phụ nữ tên Thuý Hoa: "Cháu chỉ tới tìm người thân thôi, mọi người đứng đánh cháu mà!"
Cái nhà này cũng nhiều người quá đi?
Có tám người đàn ông trưởng thành ngang tuổi Đại Trụ Tử.
Cô hơi hối hận vì mình đã quá khích.
"Cô gái cô đừng sợ, không đánh, chúng tôi không đánh đâu!" Ông cụ bên cạnh người phụ nữ đến gần Lý Tinh Tinh, dịu dàng nhìn chăm chú khuôn mặt của cô, ánh mắt lộ ra vẻ kích động: "Cô gái, chờ chút, năm nay cô bao nhiêu tuổi? Tìm người thân bằng cách nào? Tại sao Thuý Hoa lại nói cô là con gái của Tú Hồng nhà tôi?"
Thuý Hoa vội nói: "Cô ấy nói mình đến tìm Trần Cẩu Đản và Lý Tú Hồng."
Lý Tinh Tinh thở dài trong lòng một hơi: "Năm nay cháu mười tám tuổi, ông nội nhận nuôi cháu vào ngày mùng tám tháng chạp, khi ấy cháu vừa mới sinh ra, dây rốn còn chưa cắt! Trên người có một tấm thẻ gỗ nhỏ."
Đại Trúc Tử buột miệng nói: "Mặt trước khắc "Thiên quan chúc phúc", mặt sau khắc "Lý Tú Hồng, Trần Cẩu Đản thôn Đại Lý Tự"!"
Lý Tinh Tinh cả kinh: "Sao bác lại biết ạ?"
"Tôi tự khắc sao lại không biết chứ? Anh trai cháu cũng có một cái." Đại Trụ Tử tiến lên hai bước, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Chẳng lẽ cháu thật sự là bé gái bị bà già nhà họ Trần ném đi? Tấm thẻ gỗ đâu? Cho tôi xem một chút."
So với đám người phấn kích động trước mắt, Lý Tinh Tinh càng hoang mang hơn.
Cô vô thức lấy chiếc thẻ gỗ đào trên cổ xuống, đưa tới: "Cháu đã đeo từ nhỏ."
Tấm thẻ bằng gỗ đào đã bị mòn đến mức bóng loáng, nhìn như có một lớp một bao phủ, nhưng nét chữ vẫn rõ ràng như cũ.
Đại Trúc Tử giơ thẻ gỗ trước mắt, nhìn đi nhìn lại, giọng điệu đột nhiên trở nên nghẹn ngào: "Đúng rồi, đúng rồi, cha, mẹ, mọi người nhìn xem, đây là bảng hiệu con khắc cho cháu gái! Là thật!"
Mọi người đều sững sờ.
Lý Tinh Tinh cũng trợn tròn mắt: "Có nhầm không ạ?"
Cô là người từ mấy chục năm sau xuyên về mà, sao lại có thể sinh trong những năm 40 chứ?
Theo những gì bọn họ nói, con gái của Tú Hồng sinh năm 1942, không phải chính là những năm 40 sao?
Bà cụ tự nhận là bà ngoại của cô bật khóc: "Cháu ngoan, cháu còn sống thì tốt quá rồi! Năm đó, sau khi biết cháu bị bà già nhà họ Trần ném đi, cậu cả cháu đã đưa các cậu khác lên núi tìm kiếm ngay trong đêm, lật tung núi Ngô Đồng và mấy ngọn núi xung quanh nhưng vẫn không thấy, từ đó mẹ cháu bắt đầu yếu đi, mấy năm nay cháu sống như thế nào vậy?"