Trans: Y Na
Người phụ nữ sững sờ: "Cô nói Trần Cẩu Đản và Lý Tú Hồng?"
"Đúng thế!"
"Cô sinh năm bao nhiêu?"
Lý Tinh Tinh không trả lời trực tiếp, hỏi ngược lại: "Ở đây thật sự có Trần Cẩu Đản và Lý Tú Hồng ạ?"
Đột nhiên rơi xuống thập niên 60, Lý Tinh Tinh muốn kiếm cho mình một thân phận trước, để không bị người khác coi là hắc hộ phần tử phản động bắt đi thẩm vấn, thế là lấy chuyện mình bị vứt bỏ ra nói, dù sao cũng không dễ điều tra, nhưng nhìn sắc mặt của người phụ nữ, có vẻ như đúng là có một cặp vợ chồng tên Trần Cẩu Đản và Lý Tú Hồng ở thôn Đại Lý Tử.
Điều này thật kỳ lạ.
Suy nghĩ kĩ, khoảng cách tận 60 năm mà.
Người phụ nữ cẩn thận quan sát khuôn mặt Lý Tinh Tinh: "Khoan đã, nhìn cô trắng trẻo sạch sẽ, trông hơi giống Tú Hồng, xét về tuổi tác, nếu con gái con bé còn sống, chắc cũng không chênh lệch với cô bao nhiêu."
Lý Tinh Tinh a một tiếng: "Lý Tú Hồng?"
"Đúng vậy, không phải cô đang tìm Trần Cẩu Đản và Lý Tú Hồng sao? Trần Cẩu Đản không có ở đây nhưng Lý Tú Hồng thì có."
"Thím có thể nói rõ cho cháu nghe một chút không?"
"Mọi người trong thôn chúng tôi đều biết nên chẳng có gì phải giấu, Tú Hồng ấy à, con bé số khổ lắm!" Người phụ nữ thở dài một hơi: "Sau khi kết hôn với Trần Cẩu Đản thì sinh được hai đứa con, một bé gái vừa sinh ra liền bị ném vào núi sâu cho sói hoang ăn thịt, một bé trai vất vả nuôi đến năm mười mấy tuổi, lại bị cả nhà Trần Cẩu Đản mang đi. Tú Hồng không chịu nổi đả kích nên đã phát điên."
Lý Tinh Tinh nhíu mày: "Phát điên?"
"Con cái là máu thịt của mẹ, hai mảnh trái tim còn sống sờ sờ đều bị lột mất, có thể không điên sao? Cô tìm được là tốt rồi, có khi trông thấy cô, bệnh của mẹ cô sẽ tốt hơn một nửa."
"Có thật không ạ?"
Nếu không phải vì thân phận, Lý Tinh Tinh đã nói ra chuyện mình chưa chắc đã là đứa con gái bị vứt bỏ của Lý Tú Hồng.
Vứt vào núi sâu, tỉ lệ còn sống cực kỳ thấp.
Nếu như không phải tình cờ gặp ông cụ đi qua núi ngô đồng, cô đã bị sói ăn thịt lâu rồi.
Lúc ấy trời lành lạnh, có tuyết rơi mỏng.
Người phụ nữ kéo tay cô đi vào trong thôn: "Có thật hay không thì gặp Tú Hồng hỏi là biết. Nếu cháu thật sự là con gái của Tú Hồng thì phải gọi tôi một tiếng mợ cả đấy!"
"Mợ cả?" Lý Tinh Tinh nói như vẹt.
"Nhà chúng tôi gần nhà Tú Hồng, cách chưa tới năm nhà, chồng tôi là anh họ Tú Hồng, không phải cháu nên gọi là cậu cả sao?"
Trên đường lại gặp một người đàn ông cao gầy như bộ xương đang cõng đồ hốt phân, bên trong đựng đầy củi lửa, ông ấy tò mò nhìn Lý Tinh Tinh: "Chị Thúy Hoa, chị đi đâu thế? Đây là con gái nhà ai vậy? Trông xinh đẹp quá, họ hàng nhà chị sao?"
Người phụ nữ dừng chân: "Này Đại Trụ Tử, cậu thấy cô ấy có giống Tú Hồng nhà cậu không?"
"Ý chị là em út?" Người đàn ông đánh giá Lý Tinh Tinh, trong mắt có chút do dự: "Có chút giống em út lúc còn trẻ, nhưng bây giờ em út gầy quá, lại điên điên khùng khùng, cho nên nhìn không giống lắm."
Người phụ nữ vỗ đùi: "Cậu cũng cảm thấy như vậy sao? Cô ấy đến tìm người thân, có thể là cháu gái của cậu đấy!"
"Cháu gái của tôi?" Đại Trụ Tử thất thanh nói.
"Đúng vậy, cô ấy nói mình vừa mới sinh ra đã bị bỏ rơi ở núi Ngô Đồng, đứa con gái kia của Tú Hồng chẳng phải cũng bị ném vào núi Ngô Đồng sao? Tôi tính thử thì cũng xấp xỉ tuổi tác."
Đại Trụ Tử lập tức nhìn chằm chằm Lý Tinh Tinh: "Thật hay giả?"
Lý Tinh Tinh cực kỳ bất đắc dĩ: "Cháu không biết, cho nên mới cần xác nhận một chút."
Đại Trụ Tử vắt chân lên đầu, chạy hai ba bước đến một cái cổng sân chéo phía trước, hét lớn: "Cha! Mẹ! Mọi người mau ra đây, mau ra đây xem ai tới này!"
Sau đó lại vỗ vỗ cửa hàng rào trái phải sân bên cạnh: "Nhị Trụ Tử! Tam Trụ Tử, mau ra đây!"