Nhìn gia đình ba người ấm áp và hòa thuận trong bức ảnh được gửi lại, Cam Đường cảm thấy ngứa mắt, liền xé nó rồi ném thẳng vào thùng rác.
Nhưng chưa đầy nửa này, cô lại nhặt tấm ảnh ấy lên từ thùng rác, nhặt lấy phần của bố mẹ và ghép lại với nhau, còn phần của Cam Ti bị cô giẫm rồi ném trở lại thùng rác.
Từ khi Cam Hoa Đức đón Cam Ti về nhà, thấy mình có cả trai cả gái, ông cảm thấy mình chính là người chiến thắng trên đường đời, thái độ với Tôn Diệc Chi cũng tốt hơn.
Còn Tôn Diệc Chi nhận được sự an toàn của cuộc hôn nhân, yên tâm trở thành hậu phương cho chồng, coi Cam Ti như con ruột, và nợ Cam Đường, nhưng đó chỉ là một món nợ. Rốt cuộc cô con gái này đã chứng kiến những năm tháng tủi hổ nhất của mình, nhưng đứa con trai này lại đánh đổi lấy cuộc hôn nhân bề ngoài hạnh phúc. Sự nhảy cảm của Tôn Diệc Chi chỉ ở lời nói, nhưng trong thâm tâm bà lại là một người phụ nữ rất thực tế.
Cứ như vậy, một năm nữa lại trôi qua.
Mỏ quặng gặp chuyện.
Chuyện này có liên quan đến những gì Cam Hoa Đức đã nói, từ khi ông khoa trương đưa một đứa con trai về nhà, những ông chủ nhỏ dưới quyền của ông ít nhiều cũng có ác cảm về điều này, có kẻ lo lắng mình bị liên lụy, có người tiếc cho người chết, việc tuân theo âm dương vẫn luôn là điều khó tránh khỏi.
Lòng người lên xuống, gặp chuyện là điều khó tránh khỏi.
Cam Hoa Đức, một trong những người chịu trách nhiệm, đã bị sa thải và phải đối mặt với bồi thường và ngồi tù. Tôn Diệc Chi bận chạy ngược xuôi cho gia đình, thậm chí còn bán cả nhà nên chỉ còn cách ôm Cam Ti lên tàu trở về nhà bố mẹ đẻ.
Lúc này Cam Đường 6 tuổi, đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của Tôn Diệc Chi, người phụ nữ khuôn mặt sương gió, quá khứ liền đột ngột tràn về, khuôn mặt mềm mại tràn ngập tình thương của mẹ, từng là khát vọng của cô, nhưng giờ lại có đôi phần lạ lẫm.
Vì sự xa lạ ấy, cô không thể đến gần Tôn Diệc Chi trong một thời gian.
Tôn Diệc Chi quỳ xuống và ôm lấy Cam Đường:
“ Cam Đường, là mẹ đây, mẹ rất nhớ con, con có nhớ mẹ không?”
Cam Đường ngập ngừng đưa đôi tay nhỏ bé của mình chạm vào khuôn mặt đang ngấn lệ nơi khóe mắt của mẹ.
Chỉ là khi chạm đến, một cánh tay giống như củ sen từ dưới đất vươn ra, đem tay cô gạt đi:
“ Đây là mẹ của tôi.”
Đập vào mắt là một chiếc mũ lông ngỗng nhỏ màu vàng, vành mũ được vén lên, là một búp bê nhỏ phấn hồng và ngọc bích.
Tôn Diệc Chi nhẹ nhàng kéo Cam Ti qua, nói:
“ Tiểu Ti lại đây. Đây là chị gái của con, gọi chị đi.”
Cam Ti hung hăng vung nắm đấu nhỏ vào cô:
“ Tôi không có chị…. chị không phải là chị gái của tôi.”
Cam Đường không hài lòng nhìn tên béo này, cô bé 6 tuổi đã qua thời kỳ em bé, nhìn rất thanh tú ,nên đã coi thằng bé 3 tuổi là một tên mập ú.
Khóe môi mím lại, không phải là khuôn mặt sắp khóc mà là một khuôn mặt lạnh lùng tinh tế hơn.
Cam Đường lặng lẽ nắm chặt tay và đấm thẳng vào mặt Cam Ti.
Cam Ti nhìn chằm chằm cô với vẻ khó tin, kêu lên một tiếng.
Tôn Diệc Chi kinh ngạc và tức giận mắng mỏ, xen lẫn với tiếng khóc của Cam Ti, cả căn phòng nhất thời náo nhiệt, cả hàng xóm cũng đến xem náo nhiệt.