Tôn Diệc Chi lúc này hoàn toàn phát điên, bà đập phá tất cả những đồ gì có thể đập phá trong nhà, gọi bố mẹ ruột đến, đòi ly hôn.
Cam Đường mơ mơ hồ hồ, gặp được ông bà ngoại thì rất vui. Bố đã sớm chẳng còn thuộc về gia đình này nữa, ngoài mẹ ra thì ông bà ngoại là người thân nhất của cô.
Cô được ông bà ngoại đưa về thị trấn nhỏ ở đất nước phương Bắc, nghe họ nói, mẹ hoàn thành thủ tục ly hôn sẽ trở về.
Cô cứ đợi, nháy mắt nửa năm liền qua đi, rồi một năm lại tiếp tục trôi qua.
Mẹ vẫn chưa trở về.
Lúc Cam Đường sinh nhật 5 tuổi, ông bà ngoại đã cãi nhau, chuyện rất hiếm khi xảy ra.
“ Cứ coi như chưa từng có đứa con gái này đi, con bé không có tự trọng, bà còn có thể làm gì, con bé ương bướng."
“ Tôi đã sớm không hy vọng gì về nó nữa rồi, chỉ thấy tội nghiệp cho con bé Đường Đường này, mẹ nó thà nuôi đứa con nghiệt chủng của người khác còn hơn là đến gặp con gái mình, ông nói đây là cái gì chứ……” Bà ngoại vừa lau nước mắt vừa nói:
“ Tôi chỉ có thể nhân lúc cơ thể này vẫn còn khỏe mạnh chăm soc con bé thêm mấy năm nữa, có thể để con bé vô lo vô nghĩ mà trưởng thành, ông không biết đó thôi, lúc mới đưa con bé về, cánh tay chỉ nhỏ chút xíu, nhìn thấy người cũng không dám chào, nửa đêm dậy đi vệ sinh không tìm được đường nên ngồi xổm trong góc phòng khóc như mèo con, tôi nhìn trong lòng liền cảm thấy khó chịu vô cùng.”
Ông ngoại che miệng bà lại:
“ Bà nhỏ tiếng chút, Đường Đường vẫn còn ở đây.”
Sau đó tiếng nói liền nhỏ đi, Cam Đường chớp chớp mắt nhìn bức tường trắng như tuyết, đôi mắt màu hổ phách phủ một tầng sương nhạt, lại bị cô kìm nén.
Cũng là ngày sinh nhật đó, Cam Đường liền bất ngờ nhận được điện thoại từ bố mẹ, Tôn Diệc Chi vừa nói một nửa rồi bật khóc nức nở:
“ Mẹ nhớ con, nhưng bố con bên này thực sự là không thể rời đi, con hãy hiểu cho mẹ nhé…..”
Đúng lúc này, giọng nói Cam Hoa Đức bỗng nhiên vang lên từ bên đó:
“Cam Ti lại tiểu rồi, em còn đang nói gì đó, mau tới làm đi.”
Từ bên kia điện thoại, tiếng khóc lớn mơ hồ xen lẫn với tiếng “ mẹ” non nớt.
Cam Đường tay run run, suýt chút nữa định cúp máy, nhưng không cần cô cúp máy, điện thoại liền rất nhanh chuyển sang âm báo bận.
“ Cam Ti.” Cam Đường trong lòng lẩm bẩm cái tên xa lạ này, em trai của cô, người đã cướp đi bố mẹ của cô.
Cô bé Cam Đường 5 tuổi, cất đi điện thoại và lặng lẽ ước điều ước sinh nhật đầu tiên của mình.
Nếu Cam Ti chết đi thì tốt biết mấy.
Điều ước này chính là sự chân thành nhất cũng như lòng căm thù trong sáng của một đứa trẻ.
Chỉ tiếc Cam Ti không chết giống như trong điều ước, cậu bé còn sống rất tốt, được chăm sóc trở nên mập mạp trắng xóa, cuộc sống có không biết bao nhiêu là thoải mái.