Hệ thống 68 ô ô ô, phi thường giống nhân loại có cảm xúc mà khóc lóc kể lể lên, ngượng ngùng nói:[Ninh Ninh, ngài ngàn vạn không cần giống ký chủ tiền nhiệm đề thùng bỏ trốn a. ]
Thường Ninh:……
Đang lúc Thường Ninh không biết mở miệng như thế nào, Thương Diễn đã thấp giọng nói: “Cậu muốn mượn bao nhiêu tiền, tôi đều cho cậu mượn.”
“Rốt cuộc, về sau tôi chính là cha nuôi của bảo bảo.” Con ngươi Thương Diễn ám ám, khóe miệng lại giơ lên, lộ ra một mạt mỉm cười.
Kẻ có nhu cầu cấp bách cần dùng tiền –Thường Ninh nghe được những lời này, ánh mắt sáng ngời lên, quả nhiên hắn vẫn là hảo bằng hữu a.
Thường Ninh hai mắt rưng rưng, thầm nghĩ nhất định sẽ không làm bạn tốt lầm đường lạc lối.
“Tiểu Ninh, có phải cậu sẽ đăng ký kết hôn với người kia sau khi bảo bảo ra đời đúng không?" Thương Diễn bất động thanh sắc hỏi.
Thường Ninh câu môi cười: “Đương nhiên, nếu Yến Yến đáp ứng.”
Thương Diễn không có nói nữa.
***
Buổi chiều, Thường Ninh mượn được tiền, chuẩn bị đi tìm hiểu tình huống của mấy bệnh viện hoặc phòng sinh ở phụ cận, nếu có thể nằm viện ngay từ trước khi sinh là tốt nhất.
Việc này, nguyên bản là Lâm Yến Yến tới quản.
Lúc trước Thường Ninh hỏi qua vài lần, lại nhiều lần lấy việc Lâm Yến Yến nhục mạ cậu để kết thúc đề tài.
Rốt cuộc cậu vô pháp trông cậy vào vị nữ chính này.
Gần nhất công tác của Thường Ninh tương đối nhàn, thường thường cấp tổ viên xem phương án, lại đem văn kiện mà Thương Diễn yêu cầu giao đi lên. Thời gian còn lại, cậu chủ yếu ngồi ở một chỗ phát ngốc, tùng tùng ngực hờn dỗi.
Trần Phi Phàm vừa mới thăng chức lên phó giám đốc, nửa đường chỉ tới quấy rầy cậu một lần, bởi vì Thương Diễn tùy tay ném cho hắn một hạng mục, mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm hắn, làm hắn vội đến chân không chạm đất.
Việc này, Thường Ninh tới gần lúc tan tầm mới phản ứng lại đây.
Chủ yếu là biểu tình hận đến ngứa răng lại không thể làm được trò trống gì của Trần Phi Phàm, quá hả giận.
Thương Diễn là người tốt, chắc chắn là người tốt! Thường Ninh khâm phục mà tưởng.
Tan tầm, Thường Ninh mặc vào nhiều hơn một kiện áo khoác lông dê, mang lên khăn quàng cổ, gỡ xuống mắt kính, đi đến cửa công ty nhìn mưa to tầm tã.
Thường Ninh bị ngoài cửa khí lạnh thổi thổi, rụt rụt thân thể, công ty ở cổng lớn đặt rất nhiều ô che mưa miễn phí, nhưng giờ này cũng toàn bộ không có, cậu không có biện pháp đi bộ đến trạm tàu điện ngầm, tuyệt đối sẽ bị ướt đẫm.
Thường Ninh ỉu xìu, trong màn mưa, cảnh vật bên ngoài mơ hồ chi tiết, không trung xám xịt, hình như cậu chỉ có thể tự mình đi trở về.
Thường Ninh cầm lấy di động mở ra phần mềm đặt xe, ghép đôi nửa ngày, chính là không có người tiếp đơn.
“Tổ trưởng Thường.” Thường Ninh đột nhiên nghe được một âm thanh quen thuộc.
Thương Diễn cũng tan tầm.
Thường Ninh cho rằng chính mình nghe lầm, mang lên mắt kính, thật là Thương Diễn.
Lúc này, bên cửa đã lục tục có mặt khác nhân viên xuất nhập.
“Giám đốc Thương, tổ trưởng Thường, buổi tối tốt lành.”
Trong đó không thiếu nhân viên bộ môn, đầy mặt u oán mà nói: “Giám đốc, tổ trưởng, mưa lớn như vậy, đánh xe đều đánh không đến.”
Ai cũng không gọi được xe.
Thương Diễn hơi nghiêng đầu: “Tổ trưởng Thường cũng vậy sao?”
Hai người ở trong công ty, chỉ cần có người khác ở bên cạnh, đều sẽ xưng hô chức vụ.
“Còn không có gọi tới xe taxi hoặc là xe tư gia, vốn dĩ nghĩ ngồi xe đến trạm tàu điện ngầm thôi là được.” Thường Ninh quẫn bách điểm điểm chóp mũi, người xui xẻo, uống nước lạnh đều phải bị nghẹn.
Thương Diễn ánh mắt rơi xuống trên sợi tóc đã lây dính hơi nước nhàn nhạt của Thường Ninh, thấp giọng mở miệng: “Tôi đưa cậu đi.”
Thường Ninh ai một tiếng.
Mặt khác ba vị nhân viên nắm tay kích động mà nhìn hắn: “Giám đốc, bằng không cũng tiện thể mang theo chúng tôi đoạn đường đi, chúng tôi cũng phải ngồi xe điện ngầm.”
Khoé miệng Thương Diễn đang cong lên lại chợt hạ xuống, chuyện này kỳ thật cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Rốt cuộc ngồi trên xe, Thường Ninh ngồi ở ghế phụ, trong xe gió ấm thổi đến mức cậu mơ màng sắp ngủ.
Chỉ là ba vị đồng sự sau lưng nhưng thật ra hưng phấn.
“Ha ha ha, chúng ta vẫn là lần đầu tiên ngồi ké xe của giám đốc…… tổ trưởng Thường, anh nói đúng không?”
“A…… Sao cơ?” Đột nhiên bị điểm danh khiến Thường Ninh bừng tỉnh, đại não đình chỉ hoạt động trong thoáng chốc, chờ cậu phản ứng lại đây, biểu tình quẫn bách.
Thường Ninh chẳng những ngồi trên chiếc xe này rất nhiều lần, mà còn dũng cảm lấy siêu xe luyện lái xe.
Phụ cận trạm tàu điện ngầm có thể lâm thời cho dừng xe, tùy đến tùy đi.
“Giám đốc, chúng tôi đi trước.” Ba người nói lời cảm tạ, động tác nhanh nhẹn mà xuống xe, vọt vào trong màn mưa.
Thường Ninh cũng muốn đẩy cửa xe đi xuống, lại đột nhiên bị người kéo lấy cổ tay.
Thường Ninh nghi hoặc mà quay đầu nhìn lại.
“Tiểu Ninh, cậu đi cái gì?” Một bên Thương Diễn ghé mắt nhìn Thường Ninh, buồn cười, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
“Giám đốc, anh muốn đưa tôi về đến tận nhà sao?” Thường Ninh cảm kích mà nói, trong lòng thổn thức, thật đúng là người tốt, là siêu anh anh, là super man, là đấng cứu thế của cậu.
Nguyên cốt truyện quá đạp hư nam thần.
Thương Diễn khoá cửa xe lại, một chân dẫm ga rời đi.
Thường Ninh là thật sự có chút mệt nhọc, thấp thấp đầu trượt xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Trong lúc cậu đang mơ mơ màng màng, Thương Diễn ngừng xe, Thường Ninh mở to mắt, nhìn tiểu khu cũ nát quen thuộc, mới biết mình đã về đến nhà.
Khoảng cách từ đây đến trước sảnh còn có hơn mười mét, đường sỏi đá gồ ghề lồi lõm.
Thương Diễn nói: “Chỉ có thể chạy đến nơi này.”
Thương Diễn cầm lấy trong tầm tay ô che mưa, xuống xe đường vòng bên phải, kéo ra cửa xe: “Tiểu Ninh, tôi đưa cậu đi vào.”
Chỉ có một cái ô, Thương Diễn đem tay đáp ở trên eo Thường Ninh, đem cậu kéo lại nhẹ nhàng nhích gần tới bên người hắn, lôi kéo Thường Ninh chạy về phía tiểu khu.
Thường Ninh còn thực nghi hoặc, cái ô này nhìn không lớn, làm thế nào che được đến hai người, chính mình thế nhưng một chút cũng chưa ướt.
Thật tốt.
Thường Ninh chuẩn bị vui vẻ đưa tiễn đàn anh lên xe về nhà, đột nhiên nhìn thấy, tóc của Thương Diễn đã tích thủy, nửa bên bả vai cũng ướt.
Nội tâm Thường Ninh dâng lên một cổ áy náy.
Thường Ninh thầm nghĩ Thương Diễn muốn cắm sừng cậu, khẳng định phải kích phát cốt truyện quen biết Lâm Yến Yến, đây là bị động hắc hóa đi.
Chỉ cần hai người bọn họ không quen biết, hết thảy liền vạn sự đại cát.
Thương Diễn một lần nữa mở ô, bàn tay nắm lấy cán ô ướt dầm dề, nước mưa đem tây trang nhiễm thâm: “Tiểu Ninh, tái kiến.”
“A…… Tái kiến.” Thường Ninh có chút chần chờ, đột nhiên giữ chặt hắn, “Anh chờ một chút.”
Thường Ninh lấy di động ra, bấm số điện thoại của Lâm Yến Yến: “Yến yến, em ở nhà sao?”
“Làm sao vậy, không mang chìa khóa?” Lâm Yến Yến không kiên nhẫn mà nói.
Thường Ninh đang muốn trả lời, Lâm Yến Yến đã dùng ngữ khí ác độc trào phúng: “Thật không mang chìa khóa? Đêm nay ngủ hàng hiên đi, cho anh phát triển trí nhớ một chút, về sau nhớ rõ cho tôi.”
Lâm Yến Yến câu môi cười rộ lên: “Chậc, hôm nay mưa lớn, tôi liền không trở về nhà.”
“Về sau loại việc nhỏ này liền ít cho tôi gọi điện thoại.” Lâm Yến Yến đắc ý mà nhướng mày, cắt đứt trò chuyện, ôn nhu mà dựa vào l*иg ngực Trần Phi Phàm.
Lâm Yến Yến dựa vào Trần Phi Phàm, lại không tự chủ được nhớ tới người đàn ông ở tại phòng 701, một mạt đỏ bừng cả mặt, lộ ra thiếu nữ thẹn thùng.
Đêm nay vốn dĩ Lâm Yến Yến phải đi về, chỉ là đột nhiên mưa to, cô ta trở về không được.
Thường Ninh không có xe, vô pháp tới đón đưa chính mình.
Lâm Yến Yến cắn răng, nhiều năm như vậy còn không có mua xe! Đêm nay nếu là ngủ ở hàng hiên cảm lạnh, bệnh chết tên vô dụng phế vật kia là tốt nhất.
Bên này, Thường Ninh cúi đầu, trầm mặc mà nhìn trò chuyện bị cắt đứt.
“Tiểu Ninh, đêm rồi mà cô ấy vẫn không về ngủ…… Cậu không lo lắng sao?” Thương Diễn tùy ý nói một câu
Thường Ninh a một tiếng, không lo lắng!
Chỉ cần Thương Diễn không ở bên cạnh Lâm Yến Yến, Thường Ninh liền một chút đều không lo lắng.
P/s: hôm nay tui đăng chương siêu dài nè