Ký Chủ, Ai Dạy Cậu Nhẫn Nhịn Như Thế?

Chương 26: Cấp trên là đàn anh

Sau khi sinh con, Lâm Yến Yến sẽ nghĩ mọi cách lộng chết nữ nhi, bóp chết, đói chết, cố ý bệnh chết, như thế nào đều được.

Thường Ninh lộ ra vẻ mặt thống khổ, ký chủ tiền nhiệm thật là chạy trốn đến nhanh a.

Chính mình muốn mua xe mà không mua được.

Thường Ninh thầm nghĩ liền tính cậu tự mình tiêu tiền thuê một chiếc xe, lái xe đưa Lâm Yến Yến đi bệnh viện cũng đúng, nhưng hiện tại vấn đề là không có tiền a, chẳng lẽ đến lúc đó vẫn là yêu cầu người khác trợ giúp sao?

Tìm ai để nhờ chứ? Người nguyện ý cho cậu vay tiền chỉ có Thương Diễn.

Đến lúc đó Thương Diễn lại đến bệnh viện đưa tiền, liền sẽ quen biết với Lâm Yến Yến a.

Hai ngày cuối tuần, đầu óc Thường Ninh mãn nhãn đều là nghĩ đến tiền.

Cậu thử liên hệ với một người bên bộ tài vụ, dò hỏi tiền lương dự chi, lại được cho biết nhiều nhất là được dự chi hai tháng, lại còn có yêu cầu lãnh đạo bộ môn ký tên.

Hai tháng tiền lương coi như muối bỏ biển.

Thường Ninh sầu đến ngủ không yên, lại một lần cảm thán vị tiền bối đã chạy trốn thật là có tầm nhìn xa trông rộng.

Nhiệm vụ này, xã súc đều làm không nổi.

Ngày thứ hai, đi làm.

Thường Ninh tới công ty khá sớm, ngày thường người đầu tiên tới văn phòng đều là tên cuồng công việc Thương Diễn.

Mà hôm nay Thường Ninh lại là người đầu tiên tới.

Thương Diễn một thân chính trang, trên tay còn treo áo khoác giữ ấm, sải bước đi hướng văn phòng.

Thường Ninh đứng ở cửa phòng Thương Diễn, vừa thấy hắn đến liền chẳng khác nào thấy được hy vọng, nháy mắt có cảm giác đã tìm được người tâm phúc.

“Tiểu Ninh, buổi sáng tốt lành.” Thương Diễn cười nhạt.

Đôi mắt Thường Ninh đột nhiên sáng ngời, đôi tay bất lực lại bất đắc dĩ mà nắm lấy hai tay Thương Diễn, sau đó khom lưng khom lưng, cúi đầu.

“Buổi sáng tốt lành, giám đốc, tôi có chuyện muốn nhờ anh……”

Thương Diễn nhìn bộ dáng trịnh trọng của Thường Ninh, vội vàng nâng cậu dậy, dẫn đầu tiến vào văn phòng.

Thương Diễn phao một chén trà nóng cho Thường Ninh: “Uống điểm trà nóng, cậu mới cảm mạo, vẫn là chú ý đến cơ thể nhiều một chút.”

Thường Ninh phủng chén trà trong lòng bàn tay, thuyết minh ý đồ của cậu, nói hình như người yêu của cậu đã lỡ đem tiền tiết kiệm nhiều năm tiêu xài sạch sẽ, hiện tại tiền sinh hài tử đều lấy không ra.

Thương Diễn có chút kinh ngạc: “Đem tiền đều tiêu hết, vậy mua đồ vật hẳn là cũng sẽ đặt ở trong nhà đi, ngày thường cô ấy mua cái gì……”

“Cô ấy không để đồ ở trong nhà…… Hình như là bên ngoài có người khác.” Thường Ninh cũng không lưu mặt mũi cho Lâm Yến Yến.

“Tôi muốn dự chi một hai tháng tiền lương, bộ tài vụ bên kia yêu cầu phải có chữ ký của anh…… Nếu còn chưa đủ, tôi tưởng, tìm anh mượn một chút tiền, khả năng yêu cầu đến mấy vạn.” Thường Ninh có chút ngượng ngùng đề ra.

Thương Diễn nhướng mày, nói thẳng: “Mượn nhiều ít? Đều có thể, hôm nay tôi liền chuyển cho cậu.”

Hiện giờ Thường Ninh cùng hệ thống nhìn Thương Diễn, quả thực tựa như xem cứu thế Lạt Ma, cơ hồ muốn sái nước mắt tại chỗ.

Thương Diễn chăm chú xem người trước mặt, nhìn ngón tay thon dài phủng chén trà, đốt ngón tay còn phiếm đỏ ửng nhàn nhạt.

“Nếu Lâm Yến Yến có nɠɵạı ŧìиɧ, kia……”

“Tiểu Ninh, cậu có suy xét đến việc ly hôn không?” Thương Diễn một bên châm trà, một bên bất động thanh sắc mà tới gần Thường Ninh, thanh âm trầm thấp, “Tôi biết cậu còn không có đăng ký kết hôn với Lâm Yến Yến, cho nên tôi ý tứ là, hy vọng cậu có thể kết thúc đoạn cảm tình này không?”

Thương Diễn nói xong lời này, hơi hơi cúi đầu, tầm mắt rơi xuống trên mặt Thường Ninh dừng một chút, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc kích động.

Thường Ninh trong lòng đột nhiên lộp bộp, thiếu chút nữa cho rằng chính mình nghe lầm.

Lâm Yến Yến cầm thẻ lương của cậu đi trả nợ, hiện tại lấy không ra tiền để sinh con, cứ việc Thường Ninh bị buộc đến mức tới tìm Thương Diễn vay tiền, nhưng phía trước đó, cậu chưa từng suy xét đến việc cùng Lâm Yến Yến tách ra hay không.

Lâm Yến Yến ngày thường ở chung với cậu, đối với cậu hoàn toàn là châm chọc mỉa mai, nếu là tâm tình tốt, liền đem cậu trở thành không khí, không có bất luận tồn tại cảm gì.

“Nhưng đứa nhỏ……” Thường Ninh nhẹ nhàng mở miệng.

Cậu nói thực nhẹ giọng, mang theo đặc trưng ngôn ngữ địa phương.

Thường Ninh cúi đầu, nghiêm túc sắm vai một tên liếʍ cẩu nhút nhát vô năng, thấy người trong lòng xuất quỹ cũng không dám tức giận, sợ hãi người trong lòng vừa giận liền sinh non, thương tổn thân thể.

Hệ thống 68 so Thường Ninh còn cuống: [Vì sao hắn lại muốn ngài chia tay với Lâm Yến Yến chứ?]

[Nam chính không phải là muốn cạy góc tường của ngài đi!]

Hệ thống 68 nhớ tới giả thiết trong cốt truyện, nam chính có bao nhiêu vô sỉ, rõ ràng biết học đệ kiêm cấp dưới cùng Lâm Yến Yến quan hệ thân mật, lại vẫn là đội nón xanh cho Thường Ninh.

Mà Lâm Yến Yến ở trước mặt Thương Diễn, miệng ngạnh ngạnh từ chối đưa đẩy, nhưng thân thể thực thành thật.

Một đôi cẩu nam nữ!

Thường Ninh cũng cùng hệ thống nói: “Chẳng lẽ hắn đã gặp qua Lâm Yến Yến?”

Rồi giống như mấy tên háo sắc biếи ŧɦái, ngầm cưỡng bách người trong lòng.

Giống như thế này.

—— Lâm tiểu thư, chắc nàng không nghĩ khiến cho Thường Ninh ở trong công ty bị chèn ép đi.

Thường Ninh bối rối, đôi tay mười ngón giao nhau, không ngừng vuốt ve lòng bàn tay, dùng ánh mắt dư quang thường thường nhìn trộm biểu tình của Thương Diễn. A ha, anh khuyên tôi rời đi Lâm Yến Yến là muốn cắm sừng tôi, hay vẫn là thiệt tình muốn đứng ở lập trường là bằng hữu vì tôi mà suy xét?

Đột nhiên, một con bàn tay to nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Thường Ninh, trên mu bàn tay gân xanh rõ ràng, phảng phất ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ.

“Tiểu Ninh, cậu là vì bé con mới nhẫn nại sao? Tôi chỉ muốn cho cậu một cái kiến nghị, đừng lo lắng.” Ngữ khí Thương Diễn ôn nhu, trong ánh mắt nhìn không ra cảm xúc.

Thường Ninh ừ một tiếng.

Thương Diễn vì đạt được mục đích sẽ sử dụng thủ đoạn cấp tiến, nếu phải hướng về cậu khai đao, hẳn là hắn sẽ không ôn hòa như vậy mà khuyên bảo chính mình.

[Gần đây chúng ta đều ở cùng Thương Diễn, hắn không cơ hội cùng Lâm Yến Yến tư thông.] hệ thống 68 cũng đúng lúc mà ổn định tâm trạng của Thường Ninh.

Nếu hắn thật sự đã thông đồng với Lâm Yến Yến, nhiều ngày nỗ lực sẽ biến thành uổng phí, chủ tớ không bằng hai mắt vừa lật liền hôn mê.