Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 42

Lâm Nhiên không muốn góp vui chút nào, thế là giả vờ đang dốc lòng nghiên cứu vỏ kiếm, nhanh trí trốn vào trong rừng trúc, lần trốn này đã nửa năm trôi qua.

Hôm nay, Lâm Nhiên nhận được một tấm phù truyền tin truyền tới từ Bắc Thần pháp tông.

Tuy không hiểu sao Hầu Mạn Nga động một chút là lại chê nàng phiền, chê nàng lề mề, chê nàng lắm lời ở Vạn Kiếm lâm giờ lại dăm bữa nửa tháng truyền mấy tấm phù tới kể lể những chuyện gần đây đánh nhau với mấy tên nào, gặp mấy tên ngu nào với Lâm Nhiên... Nhưng Lâm Nhiên cũng dần quen với con đường có được tin tức như thế này. Thấy tuy rằng tam quan của Hầu Mạn Nga không được coi là đoan chính, nhưng dù sao tâm tình cũng đang ổn định không có dấu hiệu hắc hóa báo thù, Lâm Nhiên cũng thấy hơi vui mừng.

Nàng mở phù truyền tin ra như thường lệ, bên trong vang lên giọng nói hăng hái đầy khí phách của Hầu Mạn Nga, không ngừng lải nhải chuyện hai ngày nay của mình cứ như nhật ký ghi âm lời nói. Cái gì mà chiêu thức tạo lập hình tượng, cái gì mà một kiếm thành danh, cái gì mà tăng mức độ thiện cảm, cái gì mà nàng ta chèn ép người kia dễ như ăn cháo, nhưng người kia còn giả vờ trà xanh thảo mai... Sau khi nghe xong chín chín tám mốt lời nàng ta chửi cả dòng tộc tổ tiên một nam đệ tử tông môn có ý đồ quyến rũ nàng ta để thừa kế pháp bảo vạn tỷ trong nhà nàng ta, Lâm Nhiên bất đắc dĩ day lỗ tai, cuối cùng mới nghe ra được trọng điểm:

“Tiểu bí cảnh Vân Thiên năm mươi năm một lần lại sắp mở rồi, nghe nói cữu cữu định để Sở Như Dao với Yến Lăng dẫn theo những đệ tử dưới Kim Đan của kiếm các các ngươi đi rèn luyện, chắc chắn trong đó có ngươi đấy, ngươi tranh thủ chuẩn bị đi.”

Lâm Nhiên sững sờ, lúc này mới hoảng hốt nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, cốt truyện bí cảnh Vân Thiên sắp bắt đầu rồi.

Lâm Nhiên ngẫm nghĩ, sau đó cất vỏ kiếm đẽo được một nửa đi, treo Phong Trúc kiếm xong thì đi ra ngoài.

Hoàng hôn đã buông xuống, ánh chiều tà xinh đẹp trải đầy núi non, Lâm Nhiên giẫm lên luồng sáng lốm đốm đi ra khỏi rừng trúc, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Giang Vô Nhai.

Hắn quay lưng lại với nàng, đứng bên rìa vách núi, dưới chân là vách đá vạn trượng, vạt áo tuyết trắng bị gió thổi bay phất phới. Bóng lưng hắn thẳng tắp dày rộng như kiếm, được chiếu nửa bên ánh sáng diễm lệ của chiều tà, như có thể gánh vác tất cả gánh nặng và quá khứ hoang vắng bi thương của thế gian.

Lâm Nhiên dừng chân lại.

Vào lúc đó, Lâm Nhiên chợt nhớ lại điều mà nàng không muốn nhớ tới lắm, chính là tương lai của hắn ở trong truyện gốc.

Thực ra trong cốt truyện, từ góc nhìn của nữ chính Sở Như Dao thì không dính dáng gì nhiều tới đệ nhất trưởng lão Nguyên Anh của Vạn Nhận kiếm các này, thậm chí còn chẳng được tính là một nhân vật phụ.

Hắn không có cảm giác tồn tại nào hết, trong kí ức của Sở Như Dao, chỉ khi nào tông môn thỉnh thoảng tổ chức màn đại sự gì đó thì mới gặp được vị sư thúc thần long thấy đuôi không thấy đầu này ngồi trên ghế một cách nhàm chán lười biếng, tùy ý phụ họa theo quyết định của tông môn.

Có lời đồn hắn cực kì thích rượu, một ngày không thể không có rượu, thậm chí từng say khướt trong một sạp rượu nhỏ ở giới nhân gian.

Có lời đồn nói kiếm tâm của hắn đã bị hủy, Vô Tình kiếm đã nát, giờ đã gần như một kẻ tàn phế, không còn là Vô Tình kiếm chủ chèn ép hào kiệt thiên hạ không ai bì nổi năm đó nữa.

Có người nói hắn tổn thương vì tình, có người nói hắn đắm mình trong trụy lạc, có người nói hắn danh không xứng với thực nên sớm ngày thoái vị…

Cho nên rất ít người biết thanh kiếm bị hắn tự tay giấu đi, rất ít người biết hắn sống ẩn cư cùng với một thiếu niên diễm lệ có khuôn mặt vĩnh viễn không thay đổi. Đồng thời, cũng không ai biết thực ra đầu hắn sẽ đau đớn suốt đêm, những lúc ho ra máu, dù rượu mạnh hơn nữa cũng không thể làm tê liệt cơn đau đớn tới tận xương tủy vì cố gắng áp chế kiếm tâm.

Mãi tới một ngày mùa đông sau này, khung trời trên đỉnh Vạn Nhận kiếm các bị vỡ nát, vô số yêu ma quỷ quái bị trấn áp phá phong bế thoát ra, kiếm các không kịp đề phòng, vội vàng nghênh chiến. Chỉ bằng sức lực của một tông môn mà nghênh chiến với những tội đồ bị nhốt hàng ngàn vạn năm tới từ cả Thương Lan giới.

Đệ tử, trưởng lão, thiếu niên non nớt, thanh niên trong sáng, sư trưởng nghiêm túc... Như sao trời rơi xuống, tinh kỳ che trời, kiếm quang và màu máu điêu tàn, những thi thể phủ kín cả tòa Kỳ Sơn, máu nhuộm đỏ cả núi sông.

Vô Tình kiếm chủ Giang Vô Nhai gần như bị tất cả mọi người quên đi cả ngàn năm, giờ lại ngang nhiên rút kiếm đứng dậy, mỗi người một kiếm, uy thế như hóa thần. Hắn dựng lại thiên lao, đồng quy vu tận với những đọa ma xuất thế, hiến dâng cả một thân xương máu hồn phách của mình, trả lại thái bình trăm năm cho Thương Lan giới.

Ngày đó hắn đột phá Nguyên Anh, trở thành Hóa Thần. Cũng vào ngày đó, hắn chết trong tư thái mạnh mẽ nhất, tráng lệ nhất của một kiếm khách.