Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 41

Giang Vô Nhai cảm thấy đau đầu: “A Nhiên à, không cần con phải tiết kiệm như vậy, sư phụ có tới mức nào thì vẫn lấy được ra mấy vỏ kiếm tốt.”

Nhưng vỏ kiếm mà Giang Vô Nhai lấy ra có thể đổi được rất nhiều rượu ngon.

“Không cần đâu ạ, Phong Trúc nó không để ý đâu.”

Lâm Nhiên sờ Phong Trúc kiếm, giọng điệu dịu dàng như nói tới người vợ cần cù tiết kiệm cho gia đình không thích mua túi vậy: “Vỏ con tự tay đẽo ra sẽ càng có thành ý hơn. Hơn nữa Phong Trúc cũng rất trầm ổn, chắc sẽ không động một cái là kích động đến mức chấn nát vỏ như những thanh kiếm khác. Một cái vỏ như vậy dùng được rất lâu, hỏng rồi cũng dễ đổi cái mới, tiện lắm.”

Giang Vô Nhai: “...”

Giang Vô Nhai run tay, nghi ngờ có phải mình không cầm kiếm lâu quá rồi không, thành ra không hiểu được tình cảm của những đứa trẻ thời nay với kiếm nữa.

“A Nhiên à...”

Lâm Nhiên ngẩng đầu lên, Giang Vô Nhai nhìn vào đôi mắt sáng ngời trong vắt của nàng, lập tức không nói gì được.

Hề Tân khẽ phụt ra tiếng.

Giang Vô Nhai day thái dương, nói với Lâm Nhiên: “Ăn cơm xong thì đi nghỉ ngơi đi, hậu sơn có trúc đấy, con tự đi mà chọn, nếu không đẽo được cũng không sao, sư phụ chọn một vỏ kiếm tốt cho con.”

Lâm Nhiên đáp lời, buông đũa đứng dậy, trước khi quay người đi còn do dự nhìn họ.

Hề Tân cười híp mắt vẫy tay: “Cứ đi đi, A Nhiên ngủ ngon nhé.”

Thấy dáng vẻ Hề Tân cười xấu xa, Lâm Nhiên lại thấy thả lỏng, giờ mới giống ba Hề bình thường này, chứ đột nhiên yên lặng như nghẹn cái gì đấy thì trông đáng sợ lắm.

Lâm Nhiên ôm Phong Trúc kiếm thỏa mãn rời đi, Hề Tân nhìn chăm chú bóng lưng nàng, cười “phụt” một tiếng.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của hắn ta bấu vào góc bàn, đâm vào trong gỗ từng chút một, than thở bằng giọng nói ngọt ngào như nước đường chảy ra: “Nàng ấy đáng yêu thật đấy, có phải không sư huynh? A Nhiên của chúng ta là cô nương tốt nhất trên đời, ai mà không thích A Nhiên được chứ.”

Hiếm khi nào Giang Vô Nhai sa sầm mặt: “Hề Tân, A Nhiên là sư chất của đệ đấy.”

“Thế thì đã sao.”

Hề Tân cười nói: “Huynh coi ta là huynh, sẽ để ý những hư danh này sao? Nếu ta đã thích nàng ấy, những luân lý tầm thường thóa mạ kia đều chẳng bằng một đầu ngón tay của nàng ấy trong mắt ta.”

Giang Vô Nhai: “Đệ không để ý, nhưng chẳng lẽ con bé không để ý sao?”

Hề Tân khựng lại.

“Con bé coi đệ là bạn, thậm chí còn coi là đệ đệ, ở bên đệ, quan tâm đệ, dung túng đệ, chưa từng nghĩ tới gì khác. Nhưng nếu đệ nói ra những suy nghĩ bẩn thỉu kia của đệ, đệ cảm thấy con bé sẽ nghĩ như thế nào? Con bé có trốn tránh đệ không, có chán ghét đệ không, có sợ hãi đệ không?”

Giang Vô Nhai bình tĩnh nhìn ánh mắt bắt đầu lập lòe của Hề Tân, trầm giọng nói: “Hề Tân, con bé là đứa trẻ chúng ta nhìn trưởng thành, con bé tươi sáng, cởi mở, dịu dàng, rộng rãi, đệ thực sự nỡ hủy đi thế giới tươi đẹp mỹ miều của con bé chỉ vì những tư tâm, những tham dục không thể để người khác thấy kia của đệ sao?”

Sắc mặt Hề Tân âm trầm khó đoán, khí áp toàn thân càng ngày càng âm u.

Đột nhiên, bàn ghế trong phòng bỗng chốc vỡ tung thành từng mảnh, rơi loạt soạt đầy đất, hắn ta đứng dậy, phất tay áo rời đi.

Giang Vô Nhai không hề tức giận, ngược lại còn thở phào một hơi.

Hắn biết, Hề Tân bực bội như vậy thì mới coi như đã nghe lọt tai, sau này cũng sẽ kiềm chế không làm càn trước mặt Lâm Nhiên.

Nhưng Giang Vô Nhai không thể yên tâm hoàn toàn được.

Hắn quá hiểu sư đệ này của mình, Hề Tân quá cố chấp. Thứ mà hắn ta có thể có được, muốn có được quá ít, thành ra chỉ cần bắt lấy được là sẽ liều mạng bắt lấy không từ thủ đoạn.

Tâm tư của Hề Tân đối với Lâm Nhiên như một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu, Giang Vô Nhai rất lo lắng nếu như một ngày nào đó thanh kiếm này rơi xuống, sẽ khiến chính hắn ta và Lâm Nhiên bị thương tới máu tươi đầm đìa.

Giang Vô Nhai nhíu chặt mày, nhấn thái dương lại tiếp tục đau nhức của mình, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi nặng nề.

...

Lâm Nhiên ăn no uống đủ ngủ một giấc lười biếng, sau đó ra rừng trúc ở hậu sơn bế quan đẽo vỏ kiếm.

Thực ra vỏ kiếm không khó đẽo, nhưng Lâm Nhiên không muốn đi ra. Không biết vì sao Giang Vô Nhai và Hề Tân chiến tranh lạnh với nhau, Lâm Nhiên không muốn đi làm con tốt thí mạng đâu.

Hơn nữa, những đệ tử có được kiếm mới đang rêu rao khắp nơi ở bên ngoài. Lâm Nhiên đã nghe nói Yến Lăng và Sở Như Dao bị rất nhiều đệ tử đuổi theo xin tỉ thí, Hầu Mạng Nga gần đây lại càng mang theo Xích Liên kiếm tìm cơ hội nâng cao danh tiếng khắp nơi. Tuy rằng danh tiếng của Phong Trúc kiếm không quá lớn, nhưng dù sao cũng là một thanh thần kiếm, nếu Lâm Nhiên ra ngoài chắc chắn sẽ không trốn được cảnh bị bao vây đuổi theo.