Trò Chơi Tiến Hóa

Chương 34: Tiệm trà sữa 2

Editor: L’espoir

*

“Cái gì?” Chu Lâm ngây ngốc, “Đây là thời đại nào rồi, sao còn có thể có chuyện mất điện như thế này?”

“Thật sự, đang lan truyền khắp Internet đây này.” Vân Hân nói.

“Để tôi tìm kiếm.” Chu Lâm không tin có quỷ, nhất định phải tận mắt nhìn xem. Kết quả tìm kiếm, tình huống so với Vân Hân miêu tả còn nghiêm trọng hơn.

Ủy ban Điện lực đang yêu cầu hạn chế sử dụng điện gia dụng. Cố gắng không bật điều hòa, nếu nhất định phải bật, hãy bật trên 27 độ. Máy giặt, lò nướng và các thiết bị điện công suất cao khác, tốt nhất là không nên sử dụng.

Nếu tất cả mọi người không thể tiết kiệm một ít điện, có thể sẽ có thảm kịch mất điện trong toàn thành phố.

“Điên rồi, điên rồi.” Chu Lâm lẩm bẩm lặp đi lặp lại hai chữ này.

“Cửa hàng cũng sẽ mất điện sao?” Châu Duệ hoảng sợ, “Máy làm đá, điều hòa, mức tiêu thụ điện năng ở chỗ của chúng ta khá cao, lỡ như mất điện sẽ không làm việc được đâu.”

Vân Hân trả lời, “Tiêu thụ điện thương mại và công nghiệp sẽ không bị ảnh hưởng trong thời điểm hiện tại.”

Châu Duệ có chút yên tâm, “Nói cách khác, giờ làm việc sẽ không bị ảnh hưởng.”

Nhưng nghĩ lại, “Vậy tan ca thì phải làm sao? Về đến nhà, trong phòng giống như cái lò nướng, còn không cho bật điều hòa? Nấu một bữa ăn, nồi cơm điện, lò nướng có công suất quá lớn, không cho sử dụng?”

“Gần như là ý này.” Vân Hân gật đầu.

“Đây ép tôi phải đi làm 24 giờ một ngày sao?” Châu Duệ lâm vào trầm tư.

“Sao cô không sốt ruột chút nào vậy?” Chu Lâm nhìn về phía Vân Hân.

Vân Hân giải thích, “Trong nhà có điện dự phòng, còn có máy phát điện.”

Chu Lâm vừa nghe thấy nguồn cảm hứng, “Đúng vậy, điện dự phòng cho gia đình! Tôi cũng sẽ mua!”

Nói xong nhanh chóng mua hàng online, đặt hàng và thanh toán một mạch lưu loát.

Châu Duệ vốn cũng muốn mua, lấy điện thoại di động ra nhìn giá cả, yên lặng đặt điện thoại di động trở lại, “Tôi vẫn nên trọ lại 24 giờ đi… Không phải vì để xài ké máy điều hòa, mà chỉ là thích làm việc thôi.”

**

Hơn một giờ chiều, lượng khách hàng trong cửa hàng giảm đi đáng kể, ba người cuối cùng cũng có thể lấy lại hơi.

“Đi, dẫn cô đi vứt rác, thuận tiện làm quen đường luôn.” Chu Lâm vừa nói vừa nháy mắt với Vân Hân.

Lại lười biếng.

Châu Duệ thở dài, cũng không vạch trần cô ấy, chỉ nói, “Đi sớm về sớm.”

“Nghe thấy chưa? Nhanh lên.” Chu Lâm thúc giục.

Vân Hân lập tức đi theo.

“Đây là nơi bình thường sẽ vứt rác… Ủa, ai mà đậu xe ở đây vậy? Không biết sẽ chắn đường sao?” Chu Lâm oán giận nói.

Vân Hân liếc nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy một bé gái nằm ở ghế lái phía sau xe, khoảng hai ba tuổi. Lúc này sắc mặt cô bé đỏ bừng, hô hấp dồn dập, vẻ mặt trông rất khó chịu.

Cùng lúc đó, Chu Lâm cũng phát hiện ra điều gì đó, la hét, “Chuyện gì vậy trời? Cửa sổ xe bị đóng lại, mùa hè ánh mặt trời chiếu thẳng, nhiệt độ bên trong xe tăng nhanh, một vài giờ sẽ làm cho đứa trẻ chết ngạt! Làm cha làm mẹ không biết trông chừng à, đứa trẻ bị bỏ lại trong xe mà không ai phát hiện ra.”

“Không được, tôi phải gọi điện báo cảnh sát.”

Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại.

“Không còn kịp nữa rồi.” Vân Hân bỗng nhiên nói.

Trong tầm mắt của cô, sương đen dày đặc trên người bé gái gần như bao phủ cả người. Trong khi đó, dòng chữ cho biết: “Dự kiến sẽ chết sau 6 phút 48 giây.”

“Hả?” Chu Lâm còn đang quay số, nghe vậy hơi giật mình.

Đã thấy Vân Hân lấy từ trong túi ra một đôi găng tay da màu đen, nhanh chóng đeo vào. Sau đó tay phải nắm tay, đập mạnh vào kính.

Chỉ nghe một tiếng ‘bang’, kính vang lên tiếng vỡ vụn. Thiết bị chống trộm ngay lập tức phát báo động, tiếng còi báo động vang lên chói tai.

Vân Hân không để ý, trực tiếp mở cửa xe, ôm bé gái ra ngoài.

Sương đen dần dần tiêu tán, đếm ngược đếm ngược mấy giây, toàn bộ dòng chữ biến mất không thấy đâu.

Điện thoại được kết nối, Chu Lâm kể lại sự việc, yêu cầu cảnh sát nhanh chóng đến.

Cúp điện thoại, cô đưa bàn tay lạnh như băng đặt lên mặt bé gái để hạ nhiệt, ngoài miệng oán trách nói, “Động tác của cô sao lại nhanh như vậy? Nếu có camera giám sát gần đó thì sao đây? Tùy tiện đập vỡ cửa sổ xe của người ta, có thể bị kiện hay không?”

Một loạt câu hỏi được ném tới, có thể thấy rằng cô ấy thực sự rất lo lắng.

“Lúc đó không nghĩ nhiều đến thế.” Vân Hân nhìn xung quanh một lát, “Xung quanh có vẻ không có camera giám sát. Hơn nữa tôi cứu con gái của họ, hẳn là họ cũng sẽ không làm khó dễ tôi đâu đúng không?”

Chu Lâm ngẫm lại thấy cũng đúng.

Vì vậy, hai người đứng tại chỗ, chờ cảnh sát đến. Ai ngờ cảnh sát không đến, mà một đôi vợ chồng chạy tới trước.

“Tôi nghe thấy tiếng còi báo động ở nhà. Trời ơi, sao cửa sổ xe bị đập vỡ vậy? Ai đã làm chuyện này?”

“Là tôi làm.” Vân Hân chủ động đứng ra, “Không cần cảm ơn.”