Buổi tối cuối tháng 10, trời chuyển lạnh. Hôm nay không có trăng, trên ban công của một căn hộ 3 tầng có người đàn ông đang ngồi yên tĩnh.
Dáng vẻ anh cô đơn nhìn khoảng không gian tối tăm trước mắt. Ngày mai anh sẽ kết hôn. Tất nhiên cô dâu là Huyền My.
Để chuẩn bị cho hôn lễ, Huyền My đã về nhà mẹ đẻ. Ngày mai theo quy trình anh sẽ đón cô, cùng đi đăng ký kết hôn, trở về nhà thực hiện nghi thức của tổ tiên và tổ chức tiệc ở khách sạn.
Ngày mai trở thành chồng của người khác, đáng lý ra hôm nay anh phải vui mừng cùng bạn bè tổ chức tiệc nhưng tính tình anh trầm ổn, đặc biệt hôm nay trong lòng có chút không yên.
Hơn 4 tháng kể từ lần cuối cùng gặp Nhật Vy, cô cũng giữ lời hứa không liên lạc, không làm phiền anh nữa. Anh được yên ổn nhưng không yên tâm. Cách đây một tuần anh và vợ sắp cưới cùng đăng ảnh cưới lên các trang mạng xã hội. Cứ nghĩ Nhật Vy sẽ xuất hiện chúc mừng hoặc thậm chí là châm chọc anh vài câu, oán trách anh sao chia tay cô mới nửa năm đã lấy vợ. Nhưng mặc nhiên không thấy cô đâu.
Anh bóp trán nhìn điện thoại, lưỡng lự một hồi liền quyết định vào trang cá nhân của cô. Trong lúc chờ hình ảnh nick facebook cô xuất hiện, trong đầu anh chỉ tồn tại suy nghĩ có lẽ cô đã yêu người khác, có cuộc sống hạnh phúc nên quên được anh rồi.
Nhưng đột nhiên anh sững sờ, không tin vào mắt mình khi nhìn thấy hình ảnh xuất hiện trước mắt. Trang cá nhân facebook của Nhật Vy đã chuyển sang chế độ tưởng nhớ. Mặc dù không am hiểu về các tính năng của facebook nhưng anh biết mục tưởng nhớ xuất hiện khi chủ nick đã mất và được 5 bạn bè chủ nick chọn trước khi mất thực hiện.
- Không thể nào!
Tay anh run run, vào messenger tìm Nhật Vy. Trước chia tay vì cô hay có thói quen nhắn tin cho anh, nhắn rất nhiều hoặc gọi liên tục bất chấp để anh nghe máy nên ngay sau chia tay anh đã đặt chế độ hạn chế tin nhắn của cô. Cuối cùng thì hơn sáu tháng anh mới tìm lại đoạn chat cũ.
Anh kéo nhanh đoạn chat lên đến thời điểm sau chia tay. Rất nhiều tin nhắn được cô gửi đi, đặc biệt là khoảng thời gian một tháng đó. Có lẽ chỉ để trút nỗi lòng nên đa phần các tin nhắn đều được cô thu hồi lại, có một số tin nhắn thăm hỏi vẫn được lưu giữ.
Trong đoạn tin nhắn đó cô cũng nhắc đến việc biết mình bị anh hạn chế, có lẽ cả đời này anh cũng không mở ra nên cô tỏ vẻ thản nhiên viết rất nhiều.
Ngày 18 tháng 5 có một đoạn chat dài kể về khoảng thời gian cô được người thân giúp đỡ vượt qua nỗi đau mất anh… Mỗi người đều có cuộc sống riêng phải không anh? Anh từng nói chia tay rồi mình vẫn là bạn, khi có khó khăn cần giúp đỡ hãy tìm anh. Vậy anh có thể cứu em không? Em bị bệnh rồi. Em sắp chết rồi. Em sợ lắm…
Khóe mắt anh vằn lên tia đỏ, anh dùng sức nắm chặt điện thoại giống như sẽ bóp nát nó bất cứ lúc nào. Anh nín thở kéo tiếp đoạn chat xuống, một số tin nhắn bị thu hồi. Tin nhắn tiếp theo được cô giữ lại ở ba ngày sau, là thời điểm cô đến thành phố N.
Em đến tìm anh được không? Bác sĩ nói em không sống qua sáu tháng nữa. Em mệt mỏi rồi không muốn điều trị đâu. Em chỉ muốn gặp anh thôi. Anh có thể yêu thương em thêm một ngày không? Sau này em không còn cơ hội làm phiền anh rồi…
Tối nay em nôn ra máu, cố gắng ăn chút cháo để uống thuốc rồi ngủ sớm. Ngày mai em sẽ chờ anh ở công ty. Hãy gặp em một lần thôi…
Em nghe nói anh đã có bạn gái mới. Hôm nay em nhìn thấy em ấy nắm tay anh bước vào công ty. Nhưng em chỉ xin một lần thôi, em không cướp của ai cái gì cả, ước nguyện cuối cùng là ở cạnh anh một lúc thôi. Suy nghĩ này ích kỷ quá nhưng em ấy sẽ không trách em đâu phải không?
Em mong anh hạnh phúc…
Tin nhắn cuối cùng trong đoạn chat được gửi khi cô lên máy bay rời khỏi thành phố N. Ngắn gọn năm chữ không than vãn hay oán trách anh nửa câu.
Anh quay lại trang cá nhân của cô, kéo xuống dòng thời gian. Nhiều năm qua yêu cô nhưng anh chưa một lần để ý cô đăng gì, cuộc sống xung quanh cô thế nào. Trước giờ Nhật Vy mạnh mẽ, cô không yêu cầu anh che chở yêu thương như Huyền My. Có vài lần đi ăn cô còn chăm sóc anh nhiều hơn từ việc bóc vỏ tôm, xới cơm hay nướng thịt cô đều không để anh phải động tay, thỉnh thoảng anh giúp đỡ cô đều từ chối.
Anh nhớ lại những tối đi tiếp khách về muộn, cô sốt sắng nhắn tin quan tâm, có khi còn spam nếu anh không trả lời, càng về sau anh càng phiền, anh cần sự yên tĩnh nhưng Nhật Vy luôn lo lắng thái quá khiến anh vô cùng mệt mỏi. Anh cảm thấy cô đang kiểm soát cuộc sống, lấy đi sự tự do của anh. Nhưng hóa ra bản thân anh không đem lại cho cô cảm giác an toàn.
Ảnh đại diện của cô là gương mặt với nụ cười rạng rỡ mà lúc yêu anh cô ít thể hiện ra. Anh cười chua xót, lúc gặp cô ở 4 tháng trước nhìn cô đã khác xa người con gái trong tấm ảnh này, chỉ là anh luôn mang thành kiến với cô nên không để ý mà thôi.
Kéo xuống các bài đăng gần đây, bài viết cuối cùng là của hơn 3 tháng trước. Không có ai bày tỏ cảm xúc hay bình luận, anh biết là cô cài đặt chế độ chỉ có mình anh đọc được. Là một bức ảnh chụp vội nhưng anh nhận ra người trong ảnh chính là mình. Mắt anh đỏ hoe, dòng caption như rút cạn hơi sức cuối cùng, anh gục xuống bàn, điện thoại rơi xuống đất.
Hôm nay tôi nhìn thấy anh ấy, người đàn ông mà tôi cố chấp đánh đổi tất cả để yêu. Cứ ngỡ lần tiễn biệt ở thành phố N là lần cuối cùng tôi thấy anh nhưng ông trời vẫn thương xót tôi để trước khi vĩnh biệt thế giới này có thể ra đi thanh thản. Trong phòng ngột ngạt nên tôi thường xuyên yêu cầu chị gái đỡ ra ban công ngồi, vậy mà không ngờ trước khi tôi chết anh đã về thành phố H. Nhìn thấy anh tôi không biết nên vui mừng hay thất vọng, vì bên cạnh anh là người con gái khác không phải tôi.Bản thân tôi tự hiểu mình không chịu được mấy ngày nữa, dạo này tôi hay thấy bà ngoại đến trò chuyện cùng mình, bà hỏi tôi có điều gì hối tiếc ở kiếp này không? Tôi không hối hận điều gì nhưng nếu được lựa chọn lại lần nữa tôi sẽ không yêu anh…
Lễ đường ngập tràn hoa, âm thanh du dương của những bản nhạc nhẹ nhàng quẩn quanh trong không gian lãng mạn khiến những vị khách có mặt ở đây cũng hạnh phúc theo.
Anh mặc vest trắng, gương mặt vẫn trẫm ổn chỉ thỉnh nhoảng mỉm cười theo lời chúc của mọi người, sánh vai cùng cô dâu bước vào. Huyền My cười rạng rỡ khoác tay anh, ngày hôm nay cô ấy sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Ký vào giấy kết hôn, cuộc hôn nhân của anh và Huyền My được pháp luật bảo vệ. Trao nhẫn cho nhau trước lễ đường, anh và Huyền My được sự công nhận của tất cả mọi người. Kể từ hôm nay, anh có gia đình riêng, trở thành một người chồng, sau này sẽ là một người cha có trách nhiệm. Anh sẽ hạnh phúc vì người mà anh chọn rất phù hợp để làm người vợ tốt. Ai cũng phải bước tiếp, tất cả rồi sẽ hạnh phúc thôi.
Tròn một năm kết hôn, Huyền My có cuộc sống hôn nhân rất hạnh phúc. Anh là người chồng tốt, che chở và bảo vệ cho cô ngay cả khi biết cô khó có con, anh ngăn cản những lời chì chiết cô từ họ hàng, ra ở riêng khi bố mẹ anh phàn nàn chuyện kết hôn đã lâu mà chưa có tin vui. Huyền My biết cuộc đời này của mình rất may mắn khi gặp anh.
Vài tháng trước cô mới biết tin Nhật Vy đã qua đời hơn một năm trong một lần về thành phố H thăm họ hàng gia đình chồng. Trước đây Huyền My không biết nhà chồng mình và Nhật Vy cùng nằm trên một con đường chỉ cách khoảng 50m. Ngày cô về ra mắt gia đình chồng là ngày Nhật Vy đang ngồi hóng gió ở ban công, vô tình nhìn thấy anh. Sau khi họ trở về thành phố N cùng bố mẹ anh ba ngày thì Nhật Vy mất.
Nghe nói mong muốn của Nhật Vy là lễ tang đơn giản, chỉ có gia đình cùng một số bạn bè, đồng nghiệp thân thiết biết tin đến chia buồn. Sau khi làm lễ hỏa táng, tro cốt của cô được gửi vào chùa. Còn bố mẹ Nhật Vy sau ba tháng gian nan đó cũng theo chị gái cô ấy ra nước ngoài, căn nhà họ sinh sống trước đây đã được bán lại cho gia đình khác.
Huyền My không rõ chồng mình biết tin Nhật Vy đã qua đời lúc nào nhưng chắc chắn là biết sớm hơn. Cô nhớ có một buổi tối giữa tháng bảy năm nay đã nhìn thấy chồng mình trong phòng sách, anh cầm điện thoại gục trên bàn. Lần đầu tiên cô thấy anh khóc, khóc đau đớn như một đứa trẻ, khóc day dứt tâm can. Sau này mới biết hôm đó là ngày giỗ đầu của Nhật Vy, bạn thân cô ấy đã gửi một tin nhắn rất dài cho anh, nội dung là gì chỉ có anh biết nhưng chắc chắc có liên quan đến những ngày tháng nằm bệnh đau đớn của Nhật Vy.
Huyền My không chắc anh ấy còn yêu Nhật Vy không, hay có chăng chỉ là tình xưa nghĩa cũ. Nhưng nỗi ám ảnh và áy náy về cái chết của cô gái đó là sự đau đớn mà cả đời anh không thể quên được. Liệu có phải hối tiếc sau cùng của anh là đã không thỏa mãn ước nguyện của cô gái đó – ước muốn được anh yêu thương thêm một ngày.