Hối Tiếc Sau Cùng

Chương 4: Về nhà

Huyền My đặt lên bàn làm việc của anh cốc trà, nhìn anh đang tập trung làm việc. Từ tuần trước, hai người đã dọn về sống chung, có lẽ không lâu nữa sẽ tổ chức hôn lễ. Huyền My cũng thấy nhanh, họ mới chỉ quen nhau 3 tháng, xác định mối quan hệ được gần 2 tháng mà thôi. Từ ngày Nhật Vy rời đi, anh cũng không có biểu hiện gì khác trước, vẫn yêu thương và chăm sóc cô, Huyền My khẳng định anh yêu mình nhưng có lẽ không nhiều như những gì Nhật Vy nghĩ.

- Anh... ngày đó gặp chị Vy, có phải chị bị bệnh không?

- Hả?... Anh thoát khỏi màn hình laptop bước đến ngồi cạnh, nhìn Huyền My bằng ánh mắt nghiền ngẫm – Sao tự nhiên em lại nhắc đến cô ấy? Một tháng qua anh tưởng em không suy nghĩ gì chứ.

- Ừm... Hôm nay em thấy bạn chị ấy đăng ảnh chụp chung ở thành phố Q, nhìn chị ấy lại gầy hơn ngày đó một chút...

Anh hơi ngẩn người suy nghĩ gì đó rồi ôm lấy Huyền My, cười nói

- Em đừng quan tâm cô ấy nữa, nếu Nhật Vy có chuyện gì thì cả thế giới sẽ biết. Nếu cả thế giới không biết thì tức là cô ấy không sao. Em ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải trở về gặp bố mẹ anh. Không có gì thay đổi có lẽ tháng sau anh sẽ đón bố mẹ qua ở luôn tại thành phố N, 3 tháng nữa hôn lễ của chúng ta sẽ diễn ra rồi.

Nhật Vy nằm trong phòng khách sạn, đây là thành phố thứ 9 cô đi sau khi từ biệt anh ở thành phố N. Trước kia Vy cố gắng nỗ lực cho công việc, kiếm thật nhiều tiền để tương lai có cuộc sống tốt hơn. Kỳ nghỉ cô không dám đi du lịch như bạn bè, có khi còn đăng ký tăng ca để hưởng 200% lương. Nay đi khắp nơi mới thấy đất nước mình đẹp vô cùng, phong cảnh núi đồi sông biển hùng vĩ bao la, những di tích lịch sử đi cùng năm tháng đều làm Nhật Vy nao lòng. Cô luôn lưu giữ từng tấm ảnh chụp phong cảnh trong điện thoại, khi rảnh lại lấy ra ngắm. Dạo gần đây thị lực của Vy ngày càng giảm, cô sợ không lâu sau mình sẽ không còn nhìn thấy gì nữa.

Những ngày đầu sức khỏe cô còn ổn định, Vy đến một số thành phố có bạn bè đại học, cùng nhau du lịch, đi thăm thú các nơi. Bạn thân của cô cũng phát hiện ra Vy có vấn đề về sức khỏe nhưng gặng hỏi đều không có câu trả lời. Càng gần đây những cơn đau từ xương, đầu đến dạ dày càng tăng, dù có dùng thuốc cũng không đỡ. Cô không thể ăn uống nhiều do bệnh đã di căn khắp nơi trong cơ thể, Nhật Vy mệt mỏi cầm điện thoại đặt vé máy bay. Đã đến lúc cô phải trở về nhà.

Ngày trở lại thành phố H, mọi thứ vẫn y nguyên như trước khi cô rời đi.

Bước vào nhà, Nhật Vy thấy mẹ đang ngồi gọt hoa quả, bố ngồi bên xem tivi, đôi vợ chồng đã bước qua một nửa đời người vẫn hạnh phúc cạnh nhau.

Hốc mắt Nhật Vy nhòe đi, giây phút này cô thật sự đã hối tiếc, cô ước mình sống thêm vài năm mạnh khỏe để chăm sóc bố mẹ. Nhưng tất cả đã không thể quay lại được nữa.

- Con... về rồi sao?

Bà Thanh phát hiện ra con gái đang đứng ở cửa nhưng bà suýt không nhận ra cô. Không ngờ chỉ sau hơn một tháng Nhật Vy lại gầy đi như vậy, gương mặt hốc hác không còn chút thịt nào và cơ thể lung lay chờ chực ngã. Như nhận ra điều gì đó không ổn, ông Lâm thẫn thờ từng bước tiến lại ôm chặt con gái vào lòng.

- Con ngoan... Trở về là tốt rồi, về là tốt rồi.

Bà Thanh cũng chạy lại, đưa đôi tay run run của mình lên mặt con gái, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên. Nhật Vy lau nước mắt cho mẹ, mỉm cười

- Con không sao, mẹ...mẹ đừng khóc

- Là bố mẹ không tốt, không chăm sóc con tử tế...

Nhật Vy mệt mỏi ngủ trong phòng, bên ngoài ông Lâm và bà Thanh ngồi thẫn thờ đã 30 phút. Nhật Vy vừa nói sự thật bệnh tình cho ông bà nghe, giữa không khí ngưng đọng bà Thanh gục vào vai chồng mình khóc nghẹn từng tiếng. Nghĩ rằng tuổi mình già thi sinh lão bệnh tử là bình thường, nhưng con gái bà còn trẻ quá, cô mới 27 tuổi, đáng ra đang theo đuổi sự nghiệp, có tình yêu hay gia đình nhỏ hạnh phúc mà giờ lại nằm đây đếm từng ngày.

Nhật Vy tỉnh lại, không muốn để bố mẹ lo lắng cô vẫn theo họ đến bệnh viện khám. Chỉ là không thể cứu vãn được gì, bác sĩ buồn bã thông báo sức khỏe của Nhật Vy vô cùng yếu, có lẽ chỉ sống được chưa đầy một tháng nữa. Các biện pháp điều trị giờ chỉ là để giảm cho cô những cơn đau đớn.

Bà Thanh tưởng chừng ngất xỉu khi nghe bác sĩ báo, ông Lâm ngay lập tức gọi điện cho con gái lớn lấy chồng tại Đức sớm ngày trở về. Ông không biết Nhật Vy còn chịu đựng được bao lâu, những ngày tháng cuối cùng ông chỉ mong con gái vẫn vui vẻ.

Một tuần sau khi trở về, chị gái Nhật Vy cũng về nước. Nhìn em gái mình nằm trên giường cười yếu ớt trái tim chị như ngừng đập, càng không tin vào mắt mình. Năm trước sang Đức, Nhật Vy tiễn chị ở sân bay còn vô cùng rạng rỡ. Em gái xinh đẹp, cá tính giờ đang nặng nề hít thở, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

- Con bé ngốc này... Chị gái nắm chặt bàn tay Nhật Vy, tức giận quở trách – Em nghĩ gì vậy, tại sao không báo cho bố mẹ và chị hả? Em có biết em ngốc nghếch thế nào không?

- Em xin lỗi.

- Em có mệnh hệ gì bố mẹ biết sống sao đây? Còn nước còn tát tại sao không điều trị cơ chứ, giờ biết phải làm gì?

Nhìn chị gái vừa mắng vừa khóc, Nhật Vy xót xa trong lòng, cô giơ tay lau nước mắt cho chị, cười yếu ớt.

- Chị... Em biết mình không còn nhiều thời gian. Em không có gì hối tiếc, chỉ có bố mẹ, chị phải động viên hai người sống tốt, thay em chăm sóc bố mẹ. Nếu được hãy đưa bố mẹ ra nước ngoài sinh sống đừng để ở lại không có chị không có em thì đau lòng lắm.

- Hơn một tháng trước khi về với bố mẹ em đã đi đâu hà? – Chị gái Nhật Vy chợt nhớ ra gì đó, khổ sở nhìn cô – Em đi đâu mà không chịu nhập viện. Có phải em đi tìm tên đó không?

- Chị... Nhật Vy ho dữ dội, nắm chặt tay chị gái mình – Không liên quan đến ai cả. Em mong chị không nói cho anh ấy biết kể cả khi em đã ra đi. Được không?

- Ngốc, đến giờ em còn lo cho hắn ta ư? Nếu hắn quan tâm em thì đã tìm em lâu rồi.

- Em biết. Hiện tại cuộc sống của anh ấy rất tốt, anh ấy tìm được người phù hợp rồi, em không muốn sự xuất hiện của em phá vỡ cục diện ổn định này...

Nhật Vy thở mạnh hít không khí, chị gái cô phải đặt ô xi để em gái thở. Khuôn mặt chị đầy nước mắt, nếu có thể cô sẽ lao đến tát vào mặt anh ta, tên khốn nạn đó có thể ung dung hạnh phúc bên người yêu trong khi em gái cô ở đây bị bệnh tật vây hãm, sống chết tính theo ngày.

Sau hôm nói chuyện đó, tình hình sức khỏe của Nhật Vy chuyển biến ngày càng xấu. Tuy còn tỉnh táo nhưng đau đớn vô cùng, lúc nào cũng phải thở ô xi. Có đôi khi hơi thở của cô gái bé nhỏ còn chập chờn ngưng lại, vậy mà khi phải đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, chưa bao giờ thấy cô ấy khóc một lần nào.