"Lão Tứ!"
Tiết lão gia theo bản năng vươn tay, tẩu thuốc trên tay lăn đi, rơi xuống chân ông.
Ông với tay chụp, biểu cảm sợ sệt.
Đúng vậy, vì sao ông lại cứ ngồi nhìn? Lão Tứ tính cách ngay thẳng, có sao nói vậy, trước nay ông đều một lần lại một lần nói với người trong nhà, lão Tứ vì cả nhà mà bôn ba mệt nhọc, nhưng một văn tiền cũng không tham.
Có lẽ trong lòng ông vốn có chút nghi kỵ, hoặc là sợ các con ông vì nghi kỵ mà nảy sinh mâu thuẫn, nên mới nhấn mạnh hết lần này đến lần khác. Cho nên khi lão đại ra ruộng tìm ông, nói lão Tứ tham tiền trong nhà mua xe la, lòng ông kỳ thực đã tin tưởng.
Không không không, kỳ thực ông vẫn muốn nghe lão Tứ giải thích, cho nên mới luôn không nói gì. Mọi việc nên làm cho rõ ràng, người một nhà mới không có ngăn cách đúng chứ?
Trong đầu Tiết lão gia đặc quánh sinh đau, đầu óc vừa căng vừa nhức.
Ông nghe thấy lão đại nói: "Nhà họ Tôn đâu phải không có con trai, cam lòng bỏ tiền trợ cấp cho khuê nữ, ngươi coi bọn ta là đồ ngốc à?!"
Ông chợt đứng dậy, chờ khi kịp phản ứng, ông đã hung hăng đánh lão đại một cái.
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Triệu thị hét lên một tiếng: "Ông nó à!"
"Đều câm miệng cho ta!"
Thế giới bỗng chốc liền yên tĩnh.
Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, cũng có thể là hai chớp mắt, trong viện đột nhiên vang lên giọng nói vui sướиɠ của Tôn thị: "A, đã mua xe rồi này. Ôi, nhìn con la này, khỏe mạnh ghê, vừa có thể cày ruộng vừa có thể kéo xe, thật là cừ. Này, đương gia đâu? Hòe ca! Người đâu hết rồi?"
Còn có giọng của Mao Đản: "Con la, con la thật lớn!"
Thẳng đến khi vào đến phòng chính, Tôn thị mới thấy một phòng đầy người.
"Mọi người ở hết đây làm gì?"
Chiêu Nhi bỗng nhúc nhích, đi đến trước bàn vuông cầm lấy hai tờ khế ước, rồi đi về phía cửa.
"Tứ thẩm, đây là khế ước nhà thẩm, mau giữ lấy."
"Chiêu Nhi, vậy là sao? Sao lại lấy tờ giấy này ra, ta đã giấu kín, Tứ thúc con chắc đã lật cả nhà lên."
Chiêu Nhi không nói gì, chỉ thở dài một hơi rồi quay về phòng mình.
Tôn thị nhận thấy khác thường, nhìn mọi người trong phòng, lại nhìn bóng lưng Chiêu Nhi, cuối cùng ý thức được gì đó mà quay về phòng nhà mình.
"Ôi trời, trời đất ơi, náo loạn gì đây!"
Trong phòng chính mọi người yên lặng tản đi. Tiết Thanh Sơn lớn như vậy lần đầu tiên bị đánh, lại không dám nói một tiếng. Ngay cả Triệu thị cũng biết lần này Tiết lão gia giận thật.
Dương thị chán nản đỡ Tiết Thanh Sơn đi, hai vợ chồng Tam phòng cũng không ở lâu, bọn họ đều tự trở về phòng mình, cửa Tứ phòng rầm một cái mở ra, Tôn thị như phát điên vung tay hất chân bước ra.
Đang ở trong sân xem la, Mao Đản bị dọa bật khóc.
Chiêu Nhi ở trong phòng ngồi không yên, bước ra gọi Tứ thẩm, Tôn thị ánh mắt thẳng tắp, không để ý đến nàng, đi thẳng đến Đông sương.
Thị ta không bước vào, mà đặt mông ngồi trước cửa phòng đại phòng, khóc lóc.
"Táng tận lương tâm, không biết xấu hổ mà! Bắt nạt người, bắt nạt đến mức không cho đường sống, cả nhà đều không biết xấu hổ, chết đi thành sâu gạo, còn muốn ngóc đầu làm bậy, cưỡi lên đầu người ta phóng uế, mở miệng là vu cáo hãm hại! Thứ vô lương tâm này, sống cả đời chỉ biết há mồm, ngũ cốc cũng không phân biệt được, ngóng trông huynh đệ nuôi dưỡng. Nuôi người lớn, nuôi luôn trẻ nhỏ, nuôi cả nhà, nửa đời mệt chết mệt sống, chưa nhận được thứ tốt gì, còn bị vu là trộm!"
"Lúc trước ta từng nói đương gia ngốc, ngươi mệt chết mệt sống vì cái gì, vì huynh đệ? Huynh đệ xem ngươi là cái rắm gì, nuôi chó, nó nhìn thấy chủ nhân còn biết ngoắc đuôi, nuôi huynh đệ, người ta liền ăn thịt uống máu róc cả xương ngươi, còn chê thịt ngươi thối!"
Tôn thị mắng những lời này đâm trúng tim đen, mặt Tiết Thanh Sơn tức đen thui, Dương thị giận cả người phát run. Nhưng hai vợ chồng trốn trong phòng, động cũng không dám động, thấy hai vợ chồng lão Tứ là đang nổi điên, chén kiểu đánh với mảnh sành, không phải là đồ ngốc sao?!
Ngàn vạn không thể động, phải chịu đựng.
Hai vợ chồng Đại phòng nhịn được, Triệu thị lại không nhịn được, bà vặn vẹo một lát rồi đứng lên, đi ra ngoài cửa.
"Bà đi đâu?! Ngồi xuống cho ta!"
"Ông nó à!"
"Nếu bà muốn cái nhà này tan nát, bà cứ đi!"
Triệu thị xé rách cả góc áo, đùng đùng quay lại ngồi lên giường, lệ rơi lộp độp.
Ngoài cửa Tôn thị vẫn đang mắng, bất quá lúc này đối tượng bị mắng biến thành Tiết Thanh Hòe.
"... Trước đây mắt ta mù, mới gả đến nhà này. Thấy ngươi là người kiên định siêng năng, lại quên là mua heo phải xem chuồng... Gả vào mấy năm nay, Mao Đản đã lớn như vậy, may quần áo cho ta cũng phải suy tính. Lục soát khắp nơi trong phòng, có thể quét ra mười đồng bạc liền tính là giàu có, may quần áo cho con còn phải dùng đến hồi môn của ta, mỗi lần về nhà mẹ, mẹ ta liền hỏi, bộ quần áo này của con mặc mấy năm rồi?"
"Mấy năm? Ngay cả ta cũng không biết! Mẹ ta vụиɠ ŧяộʍ nhét chút bạc cho ta, tiêu cũng không dám tiêu, chỉ sợ bọn người thối nát nào đó làm mình làm mẩy. Tốt rồi, cuối cùng cũng ở riêng, muốn vì Mao Đản làm ít mua bán, lại bị người vu oan giá họa. Tiết Thanh Hòe, ngươi nói ta sao mắt bị mù mà gả cho ngươi! Nhà này có còn là người không!"
Chiêu Nhi đã sớm dẫn Mao Đản vào phòng, thấy thằng bé khóc đến đau lòng, liền đem chút điểm tâm lúc trước mình mua cho Tiểu Nam Nhân ra dỗ bé.
Mao Đản vừa ăn, nước mắt vừa lộp bộp rơi xuống, Chiêu Nhi từng cái từng cái vuốt đầu thằng bé, trong lòng cũng tràn ngập thổn thức.
Tôn thị khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, ngồi dưới đất giống bà điên. Cũng may viện nhà Tiết gia lớn, cách khá xa nhà bên cạnh, bằng không sớm đã có người trong thôn đến xem náo nhiệt. Bất quá cứ ầm ĩ mãi cũng không nên, ai biết lúc nào sẽ có người đi ngang cửa.
Tiết Thanh Hòe xuất hiện trước cửa Tứ phòng, bước qua kéo thị ta.
"Đứng lên, về phòng!"
"Ta không về, trong lòng ta không thoải mái còn không cho ta khóc hai tiếng."
"Còn ra thể thống gì không!"
"Ngươi còn biết thể thống, ngươi biết thể thống, một số người lại không biết đấy!"
Tôn thị khóc đến sặc bị kéo đứng lên, tức giận đánh hắn ta hai cái, hai vợ chồng ngươi kéo ta đẩy về phòng.
Trong viện cuối cùng cũng yên tĩnh, lại là lặng ngắt như tờ.
Giữa trưa không ai nấu cơm, giống như cả nhà đều quên đói.
Buổi tối Chu thị làm cơm, Tứ phòng không có ai ra ăn. Chiêu Nhi vì hôm qua còn thừa rất nhiều thức ăn, cũng không qua phòng chính, hâm nóng thức ăn thừa, bưng một ít cho Tứ phòng, phần thừa lại liền tự bưng về phòng ăn.
Ăn cơm xong, Tiết Thanh Hòe đến Tam phòng, cũng không biết hắn ta nói gì với Tiết Thanh Bách, khi hắn ta đi rồi, Tiết Thanh Bách liền đến phòng chính.
"Cha, lão Tứ nói phần lương thực thừa ra của hai nhà bên kia, hắn chỉ lấy hai phần."
Tiết lão gia run rẩy, chậm rãi gật đầu.
Tiết Thanh Bách thở dài, quay đầu bước ra ngoài.
Sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Tiết Thanh Hòe liền cùng Chiêu Nhi rời nhà.
Hai người vội vàng đánh xe la chạy một vòng khắp vài thôn gần đó. Khi mặt trời dần chiếu sáng khắp trấn Hồ Dương, hai người không đến chợ nam, kéo một xe thức ăn, đến trước một tửu lâu.
Trấn Hồ Dương này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, bởi vì là trấn lớn nhất khắp mười dặm tám thôn xung quanh, cho nên cũng cực kì phồn hoa, náo nhiệt. Có ba tửu lâu lớn, "Tiên Khách lai", "Lưu Tiên cư", "Túy Tiên lâu", còn những tửu quán, trà lâu nhỏ thì không đếm xuể.
Chiêu Nhi cùng Tiết Thanh Hòe đến ‘Tiên Khách lai’ trước.
Khi đến đúng lúc mặt trời mới lên, là lúc trong tửu lâu bắt đầu bề bộn. Tuy rằng giờ tỵ (9-11 giờ sáng) mới mở cửa buôn bán, nhưng món ăn phải chuẩn bị trước.
Vì thức ăn của ‘Tiên Khách lai’ trước giờ luôn tươi mới, rau xanh qua đêm liền bỏ, cho nên sáng sớm mỗi ngày người trong tửu lâu đều phải đích thân đi chợ chọn mua.
Cũng không phải không có người muốn chuyên đưa nguyên liệu tới, thứ nhất các gia đình nhà nông không chuyên làm việc này, khi nào trong nhà ăn không hết họ mới chịu đem ra bán. Thứ hai, hộ nông dân vốn còn phải trồng trọt, chỉ vì mấy văn tiền nông sản, lại đi một chuyến đến trấn trên cũng không quá có lời.
Cho nên mỗi ngày chọn mua nguyên liệu chính là nhiệm vụ quan trọng nhất của tửu lâu, cũng may ở chợ không thiếu thứ gì, tuy rắc rối, nhưng lại có thể mua đầy đủ mọi thứ.
Cửa lớn ‘Tiên Khách lai’ còn chưa mở, nhưng cửa sau đã mở, đưa muối, đưa gạo, đưa các loại gia vị và củi, đưa các loại thịt, nối liền không dứt mà đến. Cửa sau có hai tiểu nhị chuyên trông giữ, một kẻ chịu trách nhiệm ghi nhớ số lượng, một kẻ cân đo, bận tối mày tối mặt.
Xe la dừng ở cửa sau, Chiêu Nhi từ xe la nhảy xuống, bước lên trước cười nói: "Tiểu ca, ta muốn tìm chưởng quầy phụ trách chọn mua rau dưa của các ngươi một chút."
Tiểu nhị này phụ trách cân đo, đang tranh cãi với một người dáng dấp như đồ tể, đều do tiểu nhị này bận rộn đến hỗn loạn, lại có người đến quấy rầy, vốn cân được hai mươi hai cân bảy lạng, hắn ta lại khăng khăng là hai mươi mốt cân bảy lạng. Đồ tể bảo hắn ta cân lại, hắn ta không muốn, bảo là mấy thứ này quá nặng, một mình hắn ta căn bản không cân nổi, mà người cùng làm với hắn ta lại vừa dẫn người đưa giấm chua vào tiệm.
"Nhưng rõ ràng đã cân sai, ngươi cân lại đi."
"Không phải ngươi vừa xem ta cân sao?"
Miệng còn đang tranh cãi với người kia, lại có kẻ muốn tìm chưởng quầy, tiểu nhị đương nhiên cất lời bực bội: "Ngươi đến làm gì, sao lại tìm chưởng quầy của bọn ta."
Chiêu Nhi không giận dỗi, cười tủm tỉm nói: "Ta mang theo chút nông sản muốn bán, đều rất tươi ngon, vừa hái lúc sáng sớm."
"Không cần, chỗ bọn ta không cần đưa nông sản, mỗi ngày đều mua rau tươi ở chợ."
"Tiểu ca cứ nhìn một cái rồi hãy nói, nông sản nhà ta rất đa dạng."
"Đa dạng? Sao có thể đa dạng, đã nói là không cần, sao ngươi cứ chộn rộn mãi thế." Kỳ thực tiểu nhị khướt từ nhanh như thế, còn có nguyên nhân khác, đưa nông sản đến luôn chỉ được vài món, vẫn phải đến chợ để bổ sung, còn khiến mọi người lăn lộn phiền phức thêm một chuyến.
Bởi vì tửu lâu chỗ hắn ta khác biệt, sảnh trước có việc của sảnh trước, sau bếp có việc của sau bếp, chọn mua có việc của chọn mua. Mà chọn mua xong còn phải kiểm tra số lượng, những món nào, mua bao nhiêu, mua ở đâu, những món nào được đưa tới, phải kiểm tra ghi lại, cuối tháng tính tiền.
Nhưng nông sản thì khác, giá vốn rẻ, mua chút rau dưa tốn chỉ mấy chục văn tiền, sao phải ghi sổ. Đã không ghi sổ thì phải trả tiền ngay, tiền bạc sẽ không qua tay người dưới, mà chưởng quầy quản việc chọn mua cũng sẽ không thể gặp từng người lựa từng món rồi trả tiền cho người ta. Phiền phức như vậy, không bằng trực tiếp ra chợ lăn lộn một chuyến là xong.
Đương nhiên, mấy việc này tiểu nhị là sẽ không nói với Chiêu Nhi, bất quá trước kia Chiêu Nhi thường xuyên bán nông sản ở chợ, cũng hiểu rõ cách thức của các tửu lâu, ít nhiều gì cũng là có biết.
"Ta có quen biết với chưởng quầy các ngươi, hôm trước ông ấy có bảo ta đưa rau dưa tới."
Vừa nghe lời này, tiểu nhị nghi hoặc liếc nàng một cái, nói: "Vậy ngươi đợi một chút, nông sản chúng ta không quản, lát nữa Diêu chưởng quầy sẽ tới."
Chiêu Nhi mặt đầy ý cười gật gật đầu, liền tránh qua, đứng sang bên cạnh.
Tiết Thanh Hòe bước xuống xe, đi đến bên người Chiêu Nhi, nhỏ giọng hỏi: "Chiêu Nhi, con..."
Chiêu Nhi vội dùng mắt ra hiệu với hắn ta, sau đó hai người liền đứng chờ.
Không biết qua bao lâu, từ cửa sau đột nhiên có một người bước ra.
Ông ta mặc áo Trực Chuyết màu xanh ngọc, khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên tay còn đeo chiếc nhẫn lớn bằng đá mắt mèo. Vừa thấy người này, hai tiểu nhị liền cung kính lễ phép gọi: "Chưởng quầy."
(áo Trực Chuyết : mẫu áo dài mà các nhà sư thường mặc)
Theo sau ông ta có hai tiểu nhị, gật gật đầu, định bước đi, nào biết trước mặt đột nhiên nhào đến một người.
"Chào Diêu chưởng quầy."
"Ngươi là —— "
"Diêu chưởng quầy quên ta rồi ư? Ông từng mua nông sản chỗ ta, không phải ông nói nông sản chỗ ta tươi ngon, bảo ta có nông sản liền đưa đến chỗ ông ư?"
Diêu chưởng quầy lộ vẻ nghi hoặc, ông ta từng nói lời này?
"Mới mấy hôm trước mà, ngài nói nông sản ta bán vừa tươi vừa non, bảo ta lần sau nếu có thì để lại cho ngài, còn nói ngài là người của ‘Tiên Khách lai’, chẳng lẽ ngài đã quên rồi?"
Thấy thiếu niên trước mắt này lộ ra vẻ uất ức, Diêu chưởng quầy nghĩ chắc mình đã từng nói vậy.
Nhưng cũng có thể là thiếu niên này hiểu nhầm, kiểu lời nói ‘để mai tính’ này, ông ta nói không biết bao nhiêu lần, nhưng rất ít người nghiêm túc coi là thật, mua bán ở chợ tựa như kỹ nữ trong kỹ viện, luôn không nói tình cũ, đều là tới trước được trước, ai lại giữ hàng chỉ vì muốn bán cho riêng ngươi.
Ông ta trước giờ cũng luôn như vậy, lúc này thấy thực sự có người giữ hàng vì mình, không khỏi do dự, nói: "Rau dưa của ngươi đâu, để ta nhìn xem, nếu được, liền để lại." Ông ta nghĩ người ta cũng đã chạy tới một chuyến rồi, dù sao mình cũng phải đi chợ, nếu tốt thì mua trước một ít cũng được.
"Đã mang đến rồi, ngài qua xem đi." Chiêu Nhi chỉ vào xe la cách đó không xa.
Bán nông sản còn dùng xe la! Ý nghĩ này vừa lướt qua, Diêu chưởng quầy đã bị Tiết Thanh Hòe dỡ từ trên xe xuống từng giỏ từng giỏ rau xanh mà ngây người.
Sau đó gã thiếu niên có chút thật thà khờ khạo trong mắt ông ta, cười vô cùng xán lạn, nói: "Ngài xem đi ạ, ta không dám nói nông sản nhà ta tươi ngon hơn ở chợ, nhưng tuyệt đối sẽ không nhiều bằng nhà ta. Lời ngài hôm đó, ta luôn để trong lòng, rau xanh trong vườn vừa lớn, ta liền hái đưa tới cho ngài. Ngài xem này: ớt xanh, rau Tề Thái, rau cần, Cải Dầu, còn có Ngải Ngọt, đều non trong. Còn có cả Hương Xuân nữa, đều mới hái từ trên cây xuống."
Đúng vậy, thật sự rất non.
Mới qua mùa đông, lại đang trong tiết xuân hàn se lạnh của mùa xuân, một thời gian dài trong mắt không nhìn thấy chút xanh non nào, bây giờ trước mắt từng giỏ nông sản xanh mượt, non trong, thì vui đến mức nào chứ. Mỗi khi đến đông xuân, rau xanh mùa xuân còn chưa gieo xuống, là lúc Diêu chưởng quầy đau đầu nhất, tửu lâu bán thức ăn, nhưng chỉ có thịt là không được, dù sao cũng phải phối chút rau xanh mới càng ngon miệng.
Lại không có, cho dù có, cũng rất ít.
Có đôi khi Diêu chưởng quầy thật hận không thể đi theo nói với nhóm người quê mùa ở nông thôn, là có rau xanh thì đừng chỉ để ăn, lấy ra mà kiếm tiền đi. Nhưng có mấy nông dân ý thức được việc này? Bọn họ chỉ biết nhà mình ăn không hết mới lấy ra bán. Mà ông ta cũng biết sẽ là thế, đại để mấy năm nay đều như vậy, cũng quen rồi. Thỉnh thoảng ông ta cũng nhắc nhở vài câu, nhưng chả ai nghe lọt tai, lâu dần ông ta không nói nữa.
Khoảng thời gian này, rau dưa tươi mới tửu lâu phải nhặt nhạnh từng chút. Diêu chưởng quầy còn đang suy nghĩ, không biết hôm nay ra chợ có chút nông sản nào hợp ý hay không, không ngờ bỗng chốc trước mắt liền xuất hiện nhiều như vậy.
Ông ta kinh ngạc sửng sốt cả nửa ngày, là tiếng của Chiêu Nhi gọi hồn ông ta về: "Diêu chưởng quầy, ngài xem nhà ngài muốn bao nhiêu?"
"Lấy hết!" Ông ta phóng khoáng vung bàn tay to.
Lại chợt dừng giữa không trung, đang chần chờ thì nghe thiếu niên này nói: "Nhà ngài đại khái không dùng nhiều đến thế chứ? Rau xanh không giống món khác, không giữ lâu được, để một ngày đã là miễn cưỡng, ta nghe người ta nói ‘Tiên Khách lai’ là nơi xem trọng thức ăn nhất trấn trên, trước nay đều không bán rau dưa cũ. Hay là ngài cứ lấy đủ lượng cần dùng hôm nay trước đã, ngày mai ta lại đưa đến cho ngài?"
"Ngày mai còn có?"
"Có, đương nhiên là có! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"