Tiểu Thủ Phụ Nuôi Trong Nhà

Chương 39:

Ngày hôm sau thức dậy, tốc độ bốn người mặc quần áo chậm hơn bình thường rất nhiều.

Cũng do tối hôm qua đều ngủ quá muộn, buổi sáng bên ngoài vang tiếng chuông, mấy người ngồi thẫn thờ trên giường, nửa ngày vẫn chưa tỉnh được. Bất quá trễ nhất vẫn là Tiết Đình Nhương, lúc hắn ngủ, ba người kia đã ngủ rồi.

Một đường phờ phạc ỉu xìu đến nhà ăn dùng xong điểm tâm, lại đến giảng đường. Mạnh tiên sinh ở trên giảng kinh, bọn họ phải cố giữ tinh thần lắm mới không ngủ gục.

Cứ vậy mà chống đỡ hết buổi sáng, Mao Bát Đấu còn nói không sao, Trần Kiên lại nghiêm túc nói: "Thoại bản kia dù có hay hơn nữa, cũng không thể làm thế, các ngươi đừng quên hai tháng sau là thi quý."

Nhắc tới việc này, bọn họ đều giật mình một cái, Mao Bát Đấu suy sụp: "Ta xong rồi, ta vốn học không tốt, ai biết đến lúc đó có thể qua được không."

Lý Đại Điền cũng tỏ vẻ do dự, hai người hồn nhiên quên mất sự nhiệt tình lúc trước.

"Nếu ngươi muốn Cố Minh vĩnh viễn giẫm ngươi dưới chân, về sau dù ngươi không học nữa về nhà, vẫn có người nói ở bên tai ngươi, nói ngươi không bằng Cố Minh thì ngươi cứ tiếp tục vậy đi." Tiết Đình Nhương đột nhiên cắm một câu.

"Ta phỏng đoán có không ít người chờ chê cười chúng ta, ta thì không sao, chủ yếu là các ngươi thôi." Trần Kiên nói.

Không phải phỏng đoán, mà là đương nhiên.

Trải qua lần phong ba trong nhà ăn hôm đó, bốn người đắc tội Vu Tử Hữu cùng Hồ Liên Thân cầm đầu một đám học trò vào Giáp, hiện giờ học trò ban Ất cũng không ai sẵn lòng nói chuyện với bốn người họ. Trước kia nhân duyên của Mao Bát Đấu ở học quán rất tốt, bây giờ rất nhiều người nhìn thấy y, đều trốn được liền trốn, không trốn được thì cũng nhìn trái ngó phải rồi với nói chuyện với y.

Đây cũng nguyên nhân lúc trước Mao Bát Đấu sẵn lòng cùng ba người dốc sức, bởi vì không ai muốn chơi cùng y, y chỉ đành lẫn quẫn trong phòng. Không ngờ bây giờ lại kéo đến việc thoại bản, giọng điệu kia nghe là rõ ý.

"Dù sao ta cũng không đặc biệt hứng thú với thoại bản, ta theo các ngươi." Lý Đại Điền nói.

Từ đây, hai chống hai thành ba đấu một, Mao Bát Đấu chỉ đành ủ rũ: "Vậy không xem là được."

Lúc này, Tiết Đình Nhương hắng hắng giọng: "Đưa sách cho ta."

"Ta đã không xem, ngươi còn xem? Xong rồi xong rồi, ta dạy hư Đình Nhương rồi."

Tiết Đình Nhương liếc y: "Trong mấy người chúng ta, định lực của ngươi là tệ nhất, sách để ở chỗ ngươi, ngươi nhất định sẽ không nhịn được. Lát nữa về phòng, khóa hết sách vào tủ của ta, muốn xem cũng không được, ta giám sát ngươi."

Nói mấy câu này, Tiết Đình Nhương liền từ thông đồng làm bậy biến thành người giám sát, thậm chí có thể quang minh chính đại có được những quyển sách này.

Mao Bát Đấu bị vẻ đạo mạo của hắn làm cứng họng, trong lòng còn nghĩ Đình Nhương thật sự nghĩa khí, hồn nhiên quên mất tối hôm qua ai là người cuối cùng thổi đèn đi ngủ. Chỉ có Trần Kiên là như phát hiện ra, liếc nhìn Tiết Đình Nhương.

Không nhắc đến bên này nữa, bên kia ba người Chiêu Nhi đi mua la.

Cũng may là, vừa khéo gặp được người muốn bán.

Là một con la màu nâu đen, vừa hơn hai tuổi, xem khắp răng miệng mắt, vô cùng khoẻ mạnh.

Mà cùng là la, lại có khác biệt rất lớn, dùng để phân loại. Loại la giống như Đại Thanh, chính là loại ‘lư loa’ lai giống giữa ngựa đực và lừa cái, hình thái màu sắc đều giống lừa, dù lớn hơn lừa bình thường một chút, chịu đựng tốt, chạy nhanh.

Mà loại ‘mã loa’ sinh ra từ sự lai giống giữa ngựa cái và lừa đực, hình thái màu sắc giống ngựa. ‘Mã loa’ đầu to, tải nặng tốt, sức kéo mặc dù kém trâu, nhưng vô cùng xuất sắc, đồng thời nó còn chạy nhanh hơn trâu.

Chỉ có một điều, bởi vì lai khác giống, vừa sinh ra đã không có năng lực sinh sản. Cho nên bán la, trừ mua rồi bán lại, cũng chỉ có nhóm lái buôn mới có thể bán loại gia súc này.

Mà người bán la này, là do nhà có việc khó cần dùng tiền gấp, mới đành đem gia súc đáng giá nhất trong nhà đi bán.

Khương Vũ coi như có hiểu biết, thường xuyên tiếp xúc với súc vật, gã cảm thấy tốt, thì đúng là tốt. Liền hỏi giá, người này cần tiền, ra giá cũng không cao, thậm chí còn hơi thấp. ‘Mã loa’ so ra quý hơn ‘lư loa’, mà giá con ‘mã loa’ này lại không chênh lệch lắm, chỉ cần hai mươi lăm lượng.

Xem bộ dạng cũng không giống như đang gạt người, Chiêu Nhi không trả giá, liền đồng ý mua.

Người này cũng thành thật, đã không còn la, liền dứt khoát tặng luôn xe. Chỉ là xe này lại có khác so với Chiêu Nhi dự đoán, bất quá vẫn là hàng tặng, không cần thì thật phí, cùng lắm thì sau này sẽ làm thêm một cái toa xe.

Sau đó, ba người liền vội vàng đánh hai chiếc xe la, đi về hướng Dư Khánh thôn.

Vừa vào thôn, liền có vô số người vây xem.

Khương gia có xe la, người trong thôn đã sớm biết, bình thường nhà ai có việc gấp muốn mượn xe, Khương gia cũng không hai lời. Bây giờ lại thấy thêm một chiếc, người đánh xe còn là lão tứ Tiết gia, trong thôn nhất thời ầm ĩ, ào ào vây đến hỏi thăm kỹ càng.

Nông dân là như thế, vừa mua món lớn gì đó, chỉ chốc lát sau cả thôn đều biết. Còn cực kì nhiệt tình, hận không thể đào gốc trốc rễ muốn biết sao lại có tiền như vậy.

Cũng không phải là có ý xấu, chỉ tò mò, đương nhiên cũng có ghen tị đỏ mắt. Bất quá trong Dư Khánh thôn, hai họ Tiết Trịnh vốn là thế gia vọng tộc, người họ Tiết cho dù thầm đỏ mắt, mặt ngoài vẫn vô cùng vui vẻ, hận không thể khoe khắp nơi chi chúng ta có người bản lĩnh, các ngươi lại không có.

Cho nên đám người Tiết Thanh Hòe còn chưa về đến, người Tiết gia đã biết nhà mình mua xe la, là lão tứ Tiết Thanh Hòe đánh xe về.

Dương thị bước chân không ngừng chạy đến tư thục của thôn, tư thục này xây bên cạnh từ đường Tiết gia, cách nhà Tiết tộc trưởng không xa. Năm đó Tiết Thanh Sơn muốn mở tư thục, Tiết lão gia vốn định xây sau nhà ông, sau này là Tiết tộc trưởng tự mình đi tìm Trịnh lý chính, lấy danh nghĩa vì lợi ích của thôn, muốn trong thôn cấp một nền nhà xây phòng. Lại tự mình lên tiếng, từ trong tộc gom góp tiền xây hai gian nhà ngói.

Tuy có chút đơn sơ, dù sao cũng coi như bộ tộc Tiết thị có tộc học. Những đứa trẻ thuộc tộc khác trong thôn muốn đến trường đọc sách, cũng có nơi đi, không cần đi sớm về tối qua thôn khác.

Lúc Dương thị đến tư thục, Tiết Thanh Sơn đang trốn trong một gian phòng ngủ gà ngủ gật.

Thị đẩy cửa, gã mới bừng tỉnh.

"Ngươi còn ngủ, ngươi lại còn ngủ được! Nhà lão Tứ mua xe, ta nói sao lúc trước lại gấp gáp muốn ở riêng, thì ra đúng là giấu vốn riêng. Uổng cho cha còn luôn miệng nói lão Tứ bán mạng vì người nhà, tiền cũng không tham một văn!"

Tiết Thanh Sơn đầu tiên là sửng sốt, rồi không cho là đúng nói: "Không phải chỉ là xe thôi ư, đáng bao nhiêu tiền."

"Không phải xe trâu, là xe la!"

Câu nói này khiến gã bật dậy khỏi ghế.

*

Tiết Thanh Hòe cùng Chiêu Nhi đều cười cứng cả mặt, mới đưa được xe về nhà.

Đều là chòm xóm láng giềng, mua xe không như việc khác, cũng là một việc vui lớn. Người ta đến chúc mừng ngươi, không đáp một tiếng là không gia giáo, là mắt chó nhìn người thấp, là có tiền liền xem thường chòm xóm. Nhưng ứng phó nhiều người như vậy, thật sự là mệt muốn liệt.

"Chiêu Nhi, con về phòng nghỉ ngơi một chút đi, Tứ thúc đi hầu hạ nó. Lát nữa lại đắp cho nó một cái lều, phải cho nó ở thật thoải mái."

Trong giọng Tiết Thanh Hòe chứa yêu thương, hình như nam nhân đều có cảm tình rất sâu với mấy thứ xe cộ này. Giống như lúc trước khi Khương gia mua xe, Khương Vũ yêu thích không buông tay, giờ lại đến Tiết Thanh Hòe.

Thực tế Tiết Thanh Hòe như vậy, cũng là có nguyên nhân. Không nói đến ở vùng quê xe la là vật quý hiếm gặp, trước đây khi dọn quang gánh đi khắp hang cùng ngõ hẻm buôn bán, một tháng có thể mòn hư mấy đôi giày, bàn chân đóng chai từng lớp thật dày, mỗi lần Tôn thị rửa chân cho hắn ta, đều đau lòng mà khóc.

Hắn ta từng nghĩ giấc mộng lớn nhất đời mình, chính là có được một chiếc xe, mặc kệ là xe lừa hay xe la. Bây giờ nguyện vọng đã thành.

Chiêu Nhi nói, về sau xe này đều do hắn ta sử dụng, cho nên hắn ta muốn hầu hạ ‘chân chạy vặt’ thật tốt.

Chiêu Nhi bật cười, tâm tình của Tứ thúc nàng có thể hiểu, chẳng phải nàng cũng từng hi vọng có một chiếc xe la, rồi muốn đi đâu liền đi ư.

Nàng mở cửa phòng, vào nhà uống nước.

Nước mới vừa vào miệng, chợt nghe bên ngoài nổi lên tranh chấp.

Hai vợ chồng Đại phòng đã về. Không chỉ thế, còn kéo theo cả Tiết lão gia cùng Tiết Thanh Bách từ ngoài ruộng trở về.

"Hay cho lão Tứ ngươi, mua món lớn như vậy, cũng không nói một tiếng với trong nhà. Uổng cho cha luôn miệng nói lão Tứ bán mạng vì cả nhà, tiền kiếm được không dám giữ một đồng, đều dùng hết cho cả nhà. Vậy mà chưa ở riêng được mấy ngày, lão Tứ ‘một phần cũng không dám tham’ liền mua một chiếc xe!"

Tiết lão gia chân còn dính bùn, từ sắc mặt mà xem, lại không có gì dị thường, nhưng tình huống này không có dị thường, mới đầy vẻ dị thường.

Nói đến cùng, ông ấy đang chứa nghi ngờ.

"Đại ca, ca đừng nghi kỵ lão Tứ như vậy, lão Tứ không phải người như thế." Tiết Thanh Bách ở bên cạnh khuyên nhủ.

Tiết Thanh Sơn một tay vung y ra: "Ngươi tránh ra cho ta, ngươi là kẻ đầu gỗ ngu ngốc, gì mà lão Tứ không phải người như thế. Ngươi làm việc ngoài ruộng, người ta đi mua xe lên mặt khắp nơi, khi các nhà thu hoạch vụ thu giao lương thực, không phải nó sẽ chia phần của ngươi sao."

Nhắc tới việc này, liền phải nói đến chuyện khi ra riêng, về việc phân chia lương thực.

Nhị phòng không có khả năng trồng trọt, cho nên lúc trước Chiêu Nhi rất quyết đoán, liền theo quy tắc bên ngoài, thu lương thực nàng chỉ cần sáu phần, bốn phần còn lại chia đều cho các phòng có tham gia trồng trọt.

Đại phòng không hào phóng như vậy, nhưng người đại phòng lại không ai biết trồng trọt, chỉ đành làm theo. Hai nhà này thì dễ rồi, nhưng Tam phòng, Tứ phòng cùng Tiết lão gia lại khó chia, sau này vẫn là Tiết lão gia quyết định, trừ các phòng chỉ lấy sáu phần, bốn phần còn lại, ba người chia đều, việc này mới xem như giải quyết.

Theo lý kỳ thực bây giờ ngoài ruộng không có việc phải làm, cày bừa vụ xuân vừa xong, bón phân tưới nước làm cỏ gì đó đều vô dụng. Nhưng Tiết lão gia cùng Tiết Thanh Bách không muốn rảnh rỗi, mới xuống ruộng giày vò, xem xét chỗ nào mạ ghim lệch, hoặc chỗ nào bờ ruộng không tốt mà đắp bồi.

Nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, Tiết Thanh Sơn lại lôi việc này ra nói.

Tuy nhiên Tiết Thanh Sơn nói lời này cũng không sai, Tiết Thanh Bách xuống ruộng, Tiết Thanh Hòe lại chạy ra ngoài, như vậy hình như Tiết Thanh Bách đúng là có thiệt thòi.

Nhất là lại có thêm một chiếc xe đặt ở đây, đúng như lời Tiết Thanh Sơn nói, lão Tứ tham tiền bán hàng, vậy lão Tam càng thiệt thòi lớn. Chỉ một mình mệt sống mệt chết trồng trọt lương thực cho cả nhà ăn, lão Tứ lại lén giấu tiền mua xe.

Lão Tam Tiết Thanh Bách vẫn chả sao, mà Chu thị đứng một bên ánh mắt lại lóe lóe.

"Nếu đã là thế, xe này hẳn là của cả nhà, mỗi nhà đều có một phần mới đúng." Dương thị nói.

"Mặc kệ các người có tin hay không, xe này không phải của riêng ta."

"Không biết tại sao xe của con lại thành xe của cả nhà rồi ?" Chiêu Nhi từ trong phòng đi ra nói.

Nàng chả thèm để ý đến Tiết Thanh Sơn, nhìn về phía Tiết lão gia: "Ông nội, xe này do con mua, chứ không phải Tứ thúc. Con bây giờ còn chưa biết đánh xe, mới nhờ Tứ thúc giúp con đánh xe về."

Lời này là viên đá xao động mặt hồ, lúc này Dương thị xen vào: "Của ngươi? Ở đâu mà ngươi có tiền mua xe? Chiêu Nhi, không phải đại bá mẫu nói ngươi, ngươi đừng có bao che nhà lão Tứ, của ai phải nói rõ."

Chiêu Nhi gật gật đầu: "Quả thật phải nói rõ, nghiêm túc mà nói thì xe này là con, Khương Vũ và Tứ thúc, ba nhà hùn tiền mua, định kết phường buôn bán. Lúc kết phường con góp nhiều tiền nhất, ngài nói xem có nên tính là của con không?"

Dương thị thầm chột dạ, nhưng vẫn quái gở lên tiếng: "Cứng mồm cứng miệng ha, ngươi nói của ngươi thì là của ngươi sao? Ta thì nói là của mình lão Tứ mua đấy."

Tiết Thanh Hòe bị người chèn ép nửa ngày, bởi vì hai vợ chồng đại phòng là huynh là tẩu, hắn ta vẫn luôn không cãi lại. Lúc này đã không nhịn nổi, nói: "Nói gì mọi người cũng không tin, không tin thì cứ không tin đi!"

"Ha, cha xem, lão Tứ thừa nhận rồi!"

Đổi trắng thay đen đến mức này, thật khiến người ta mở to mắt.

Chiêu Nhi đột nhiên thấy may mà ngày ấy Tiểu Nam Nhân đã đoán trước, khi bọn họ nói muốn kết phường, cũng chỉ nói miệng, hôm sau các nhà liền cầm bạc đến, đều tùy ý gom cùng một chỗ, nhét vào tay Chiêu Nhi.

Nhưng vừa ra đến cửa, Tiết Đình Nhương liền nói, bảo ba người lập khế ước. Muốn mua bán gì, số bạc góp vào của mỗi nhà, về sau chia hoa hồng như thế nào, đều viết ra tỉ mỉ.

Lúc đó Khương Vũ cùng Tiết Thanh Hòe còn không đồng ý việc phiền phức này, nói nếu đã không tin nhau thì sẽ không kết phường, sau đó Tiết Đình Nhương cứ mãi yêu cầu, rồi hắn lại tự mình chấp bút viết khế ước, ba bản như nhau, mỗi bản ba nhà đều ấn dấu tay.

Tiết Thanh Hòe bị đại ca vô sỉ chọc tức đến bối rối, hai tay siết thành quyền rôm rốp. Tiết Thanh Sơn thấy tình thế không đúng, liền trốn ra sau lưng Tiết lão gia, miệng còn liên tục nói Tiết Thanh Hòe đuối lý liền muốn đánh người.

Hiện trường náo loạn túi bụi, Chiêu Nhi nhân lúc không ai để ý, xoay người trở về phòng, không bao lâu từ trong phòng cầm một tờ khế ước đi ra.

"Đã không tin, mọi người liền đến mà xem đi. Tứ thúc, thúc quên khế ước bên nhà thúc rồi sao?" Nàng vừa nói, vừa cười lạnh: "Nếu cảm thấy hai nhà chúng con thông đồng, Khương gia còn giữ một bản, con sẽ bảo Khương Vũ đem đến để chứng minh."

Lúc này Tiết Thanh Hòe mới nhớ đến, vội về phòng tìm, nhưng khế ước do Tôn thị giữ, hôm nay Tôn thị đưa Mao Đản về nhà mẹ đẻ, hắn ta gần như lật ngược cả phòng, mới tìm thấy.

Hai bản khế ước giống nhau như đúc đặt trước mặt Tiết lão gia, chẳng sợ ông không biết chữ, vẫn có thể đối chiếu những chữ giống nhau trên đó mà xem. Càng không cần nói đến vẻ mặt lúc xanh lúc trắng của Tiết Thanh Sơn khi nhìn thấy khế ước.

Như muốn chứng minh mình không sai, Tiết Thanh Sơn đột nhiên nói: "Trên này ghi lão Tứ góp năm lượng bạc, lão Tứ ngươi lấy bạc từ đâu, còn nói không tham tiền trong nhà!"

Từ lúc tìm được khế ước, Tiết Thanh Hòe vẫn luôn lạnh mặt không nói.

Lúc này vẻ mặt hắn ta đột nhiên cực kỳ buồn khổ, trong nổi buồn vô hạn xen lẫn mỉa mai, hắn ta nhìn Tiết Thanh Sơn cùng Tiết lão gia thật sâu, gằn từng chữ: "Mặc kệ các người có tin không, bạc này là của hồi môn năm đó mẹ Mao Đản đem theo, cộng với trợ cấp mấy năm nay nhà mẹ đẻ cho nàng ấy. Lại nói, cha, cha thật sự khiến con đây đau lòng thất vọng! Đại ca một mực vu cáo hãm hại con, người lại cứ ngồi nhìn!"

Nói xong, Tiết Thanh Hòe không quay đầu mà bước thẳng.