Tiểu Thủ Phụ Nuôi Trong Nhà

Chương 30:

Hai chậu nhỏ đầy thức ăn, cuối cùng vẫn không ăn hết.

Đều không xuất thân giàu có gì, nhất là Lý Đại Điền, tiết kiệm đã quen, liền rửa sạch bát cơm, múc thức ăn thừa đem về, nói buổi tối ba người có thể ăn thêm một bữa. Mao Bát Đấu ghét bỏ vô cùng, lại nghĩ đến cơm chiều không mùi không vị kia, cũng không nói gì thêm.

Khi trở về phòng trọ, Trần Kiên vẫn đang đọc sách, Tiết Đình Nhương nhớ là lúc ở nhà ăn không nhìn thấy hắn ta. Bởi vì cũng không thân thiết, đương nhiên cũng không tiện hỏi.

Ba người cùng đến phòng nước múc nước rửa tay rửa mặt, rồi về phòng ngủ trưa.

Ngủ khoảng nửa canh giờ, Trần Kiên vẫn còn đọc sách.

Từ đây, Tiết Đình Nhương xem như có chút nhận thức về người này, mặc kệ thế nào, khắc khổ là thật. Hay do gia cảnh không tốt?

Không biết vì sao, hắn nghĩ tới tình huống mình từng trãi qua trong mộng.

Buổi chiều, tất cả học trò đều bị triệu tập đến giảng đường.

Giảng đường rất lớn, chia thành hai gian trái phải, ba phía đều có cửa sổ, nơi không có cửa sổ đặt bục giảng.

Trong giảng đường không bố trí bàn ghế, đều ngồi trên chiếu, mỗi người một cái bàn thấp. Bởi vì ba phía đều có cửa sổ lớn, ánh sáng rất tốt, khiến người ta có một loại cảm giác sáng sủa sạch sẽ.

Ban Ất có hơn hai mươi học trò, trong toàn bộ học trò của Thanh Viễn học quán thì chiếm gần bảy phần. Hơn mười người còn lại thì không cần phải nghĩ, đương nhiên là ban Giáp, ở ngay cách vách.

Đứng trên bục giảng là một ông lão tuổi hơn năm mươi, dáng người gầy, tóc xám trắng, bộ dạng nghiêm túc. Lời nói ngắn gọn, chỉ nói mỗi người tự đi nhận sách, rồi liền rời đi.

Phụ trách phát sách là hai học trò, xem ra là học trò lâu năm, hình như quen biết rất nhiều người.

Tiết Đình Nhương hỏi Mao Bát Đấu và Lý Đại Điền mới biết, thì ra Thanh Viễn học quán cũng phát sách, phát rất đầy đủ, một bộ tứ thư, một bộ chú giải tứ thư chương cú. Chỉ là không thể mang về, lúc cuối năm hết khóa, phải trả sách lại cho học quán. (tứ thư chương cú, phân tích tứ thư)

Học trò cũ được nhận trước, bởi vì năm trước đã dùng, nên được nhận riêng. Đến phiên học trò mới, chỉ còn một ít sách cũ quăn queo, muốn chọn cũng không chọn được, Tiết Đình Nhương lại xếp ở cuối hàng.

Mao Bát Đấu và Lý Đại Điền đã nhận trước, nhìn thấy Tiết Đình Nhương bị chia cho loại sách cũ quăn queo, có trang còn sắp rơi ra. Mao Bát Đấu nhịn không được, trượng nghĩa nói thẳng: "Còn sách khác không, có thể cho đổi không?"

Cậu học trò phụ trách phát sách tỏ vẻ chí công vô tư lắc đầu: "Đâu phải ngày đầu tiên ngươi đến học quán, không đổi được, chỉ có những thứ này thôi."

Mao Bát Đấu trừng mắt nhìn đối phương: "Hạ Minh, ngươi đừng vì có thù cũ với ta mới cố ý chia bộ sách này cho Đình Nhương, ngươi không thể công báo tư thù, rõ ràng ta thấy trong rương còn một bộ mới hơn!"

"Công báo tư thù?" Cậu học trò tên Hạ Minh vuốt vuốt ống tay áo, cười lặp lại, mặc dù cố gắng muốn biểu hiện bộ dáng lạnh nhạt khinh thường không thích so đo, nhưng ít nhiều vẫn toát ra vài phần hèn mọn. "Ta mà phải công báo tư thù với ngươi? Ngươi vào học ba năm, đến nay vẫn chưa thể vào Giáp, ta còn phải công báo tư thù với ngươi sao, ha ha!"

Mấy học trò bên cạnh dù nể mặt cùng trường mà nhịn cười, nhưng vẫn có người không nhịn được phì một tiếng, mặt mập của Mao Bát Đấu lúc này cũng căng đỏ rồi.

"Hạ Minh ta trước nay đối nhân xử thế, làm việc luôn không khiến người ta xoi mói, bộ sách trong rương đã có chủ nhân, chủ nhân chính là hắn ta!"

Theo lời của Hạ Minh, ánh mắt mọi người đều dời qua cái người vẫn luôn đứng ở phía sau yên lặng không ra tiếng - Trần Kiên.

Hắn ta mặc một bộ áo ngắn vải thô màu xám, phía trên còn có miếng vá. Màu da tái nhợt, thân hình gầy yếu, nhìn đến thật sự là không thu hút. Không chỉ không thu hút, thậm chí có chút bẩn thỉu, bởi vì quần áo hắn ta thoạt nhìn như đầy bụi, giống như không được giặt sạch, hắn ta lại luôn không ngẩng đầu nhìn người, khiến người ta có một loại cảm giác cực kì không thoải mái.

Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Trần Kiên có chút luống cuống ngẩng đầu.

Chỉ thấy ngũ quan của hắn ta cực kì bình thường, thuộc loại lẫn vào đám người liền biến mất, nhưng đôi mắt xếch lại vô cùng xuất sắc, khóe mắt hếch lên, đồng tử vừa đen vừa sáng, tựa như cất giấu rất nhiều bí mật.

"Trần Kiên là học trò lâu năm, đương nhiên phải giữ trước cho hắn ta, đây là quy định của học quán chúng ta, chẳng lẽ ngươi quên rồi?"

Vừa nghe lời này, tất cả mọi người liền nhớ ra, trong học quán quả thật có loại quy định bất thành văn này.

Bởi vì Thanh Viễn học quán dần dần xuống dốc, hàng năm chỉ trông cậy vào học phí thu từ học trò, chi cho mọi thứ trong học quán. Quán chủ lại thương cảm học trò nghèo, không muốn thu học phí đắt đỏ, cho nên học quán rất là nghèo túng.

Trước kia khi Thanh Viễn học quán hưng thịnh, sách phát cho các học trò đều là loại đặt in riêng, bây giờ đã không có điều kiện này, phần lớn đều là bản chép tay. Ngay cả là vậy, một năm lại một năm, những thứ sách này cũng dần cũ nát.

Nhiều học trò như vậy, luôn có lúc phân chia không đều, vì thế liền hình thành một loại ước định, sách mới sẽ giao cho học trò ban Giáp trước, sau đó là ban Ất. Học trò cũ được dùng sách mới, học trò mới phải dùng sách cũ.

Trần Kiên ở học quán luôn là đối tượng bị người xa lánh, nguyên nhân cụ thể tạm thời không nhắc tới, hắn ta không được liệt vào hàng học trò cũ, vẫn luôn dùng sách cũ nát nhất. Lần này không biết tại sao lại lọt vào mắt Hạ Minh, được dùng sách mới hơn.

Bất quá ngẫm lại lời của Mao Bát Đấu, hình như cũng có chút vết tích. Có thật là công báo tư thù? Bất quá công báo tư thù như thế này, thật không khiến người ta có chỗ bắt bẻ.

Mao Bát Đấu xưa nay trượng nghĩa, đang muốn tranh luận với Hạ Minh, Tiết Đình Nhương lại kéo y một cái: "Quên đi, có sách dùng là tốt rồi, thật sự không cần tranh giành cái này."

Hắn lấy bộ sách cất kỹ vào túi, rồi lôi kéo Mao Bát Đấu rời đi. Lý Đại Điền đuổi theo sau.

Mãi đến khi rời khỏi hẳn, Mao Bát Đấu mới nói: "Đình Nhương, ngươi lôi kéo ta làm gì, rõ ràng gã ta công báo tư thù. Bởi vì có hiềm khích với ta, nên mới trả thù lên người ngươi, lại lôi Trần Kiên ra, muốn phòng trọ chúng ta nội đấu."

"Ngươi đã hiểu rõ, còn tranh cãi với gã? Lại nói, đây vốn là quy định, ngươi tranh cãi với gã cũng không chiếm được lý lẽ."

"Nhưng Trần Kiên trước giờ vẫn luôn dùng sách cũ nát nhất!"

"Vì sao trước giờ vẫn vậy? Không ai phải luôn chịu như vậy!" Trên mặt Tiết Đình Nhương treo nụ cười nhạt, nhưng giọng điệu dường như chứa sự kích động.

Tiết Đình Nhương nhớ tới chính mình trong mộng, trong giấc mộng đó khi hắn mới vào Thanh Hà học quán, cũng luôn là đối tượng bị người xa lánh bắt nạt.

Khi đó vì đưa hắn nhập học, Chiêu Nhi tiêu hết tất cả số bạc trong tay, đương nhiên không có dư bạc may quần áo, làm túi đựng sách cho hắn. Không có mấy thứ bề ngoài đó, lúc vào học quán liền khiến người lườm nguýt. Bởi vì không có bạc, lúc mới vào học quán hắn chỉ dám ăn bánh bao và cơm trắng, đến thức ăn cũng không dám gọi, vì thế người coi thường hắn càng nhiều.

Không chỉ bởi hắn nghèo, còn bởi vì Tiết Tuấn Tài nhập học trước hắn đã có bạn tốt cùng trường. Chuyện hắn có cô vợ nuôi từ bé bị mọi người biết được, chuyện hắn bất trung bất hiếu chọc giận khiến ông bà nội ngất xỉu, cũng bị người biết đến. Người người đều phỉ nhổ hắn, xem thường hắn, thậm chí nghèo cũng biến thành tội của hắn.

Tuy cuối cùng bởi vì việc làm ăn của Chiêu Nhi càng làm càng tốt, hắn từ từ cũng có đủ bạc để tiêu, nhưng vì hắn khắc khổ và nỗ lực, việc học của hắn cũng từ từ nổi bật, nên tình trạng bị người xa lánh vẫn chưa hề thay đổi, mãi cho đến khi hắn rời khỏi Thanh Hà học quán.

Tiết Đình Nhương là không tự chủ mà đồng cảm, từ khi hắn nhìn thấy Trần Kiên liền không nhịn được mà để ý. Lúc này mới phát hiện lý do hắn chú ý đến đối phương, bởi vì lúc này Trần Kiên rất giống tình trạng trước kia của hắn trong mộng.

Cũng tối tăm, trầm mặc, thậm chí là tự ti như thế.

"Ngươi không biết là..." Mao Bát Đấu đang muốn nói gì đó, đột nhiên khóe mắt liếc thấy Trần Kiên ôm một chồng sách từ phía sau tiến đến, y liền ngừng lời.

Trần Kiên như trước vẫn nửa cúi đầu, lúc bước ngang qua lại không nhịn được nhìn Tiết Đình Nhương một cái.

Tiết Đình Nhương vừa vặn đối mắt cùng đối phương, nhưng đối phương rất nhanh liền quay đầu đi, theo tóc mai trước trán hắn ta rơi xuống, một vết sẹo màu đỏ hình xương mà đối phương cố giấu chui vào đáy mắt hắn.

Vị trí của vết sẹo này rất khéo, từ chính diện căn bản sẽ nhìn không thấy, từ bên hông nếu có tóc che lấp cũng rất khó trông thấy, muốn trông thấy phải vô cùng đúng dịp.

Tiết Đình Nhương ngẩng ra, bất chợt ánh mắt đầy kinh hãi.

Hắn nhớ tới một người.

Một người đã từng xuất hiện trong mộng của hắn. Lúc đó bản thân hắn gặp biến cố lớn, từ thành nhỏ biên thuỳ vào kinh, là lúc tối tăm nhất của đời người. Mà đối phương đã là chàng Trạng nguyên vang danh khắp thiên hạ, không chỉ như thế, đối phương còn là rể hiền của Từ thủ phụ, vinh quang đắc ý thì không cần phải nói.

Từ thủ phụ là đối thủ với tọa sư của hắn, lúc đó hắn liền biết hai người sớm muộn gì cũng đối đầu. (tọa sư: người thầy là quan lớn)

Cuối cùng quả nhiên phải đối đầu.

Mà người này sau đó có thể nói là một trong những kẻ địch lớn nhất nửa đời trước của "Hắn".

Bất quá người nọ không tên Trần Kiên, mà là Trần Hoán Chi.

Tiết Đình Nhương nhớ rằng trong mộng khi đó, trong triều có người trêu ghẹo hai người là đồng hương, chỉ là hắn chưa từng nghe lọt tai, hắn từng điều tra thân thế của đối phương, đối phương là kẻ Thiên Sát Cô Tinh, tất cả mọi người trong nhà đều chết trong một trận hỏa hoạn.

Trần Kiên, Trần Hoán Chi, đúng là hắn ta!

"... Đình Nhương, ngươi không biết hắn ta dính tới việc gì đâu!"

Tiết Đình Nhương đang đắm chìm trong suy nghĩ, chỉ nghe được một câu này, theo bản năng hỏi: "Hắn dính tới việc gì?"

Mao Bát Đấu dậm chân một cái: "Thôi, ta vốn không muốn nói xấu người ta, lại không bằng không cớ, nói ra cũng không có gì tốt. Năm trước ở trong gian phòng trọ này có ba người chúng ta, một người khác năm nay không đến học quán. Ta, Đại Điền và gã kia tên Vương Thất, mặc dù trong nhà cũng không tính là giàu có, nhưng vẫn coi là sung túc. Còn hắn ta gia cảnh nghèo khó, thường xuyên khất nợ học phí và lương thực trong học quán. Vậy cũng thôi đi, ba người chúng ta từng vài lần mất phiếu cơm, lúc đó đều không chú ý, nhưng có một lần Đại Điền vừa đổi phiếu cơm đặt vào trong ngăn tủ, lại không hiểu ra sao mà mất mấy tờ, vì vậy bọn ta mới biết trong phòng trọ có trộm."

Trộm là ai thì không cần phải nói, đương nhiên là Trần Kiên, dù sao Mao Bát Đấu là có ý này.

"Lúc đó ta muốn tìm hắn ta hỏi rõ, Đại Điền lại nói tội danh này thật sự quá lớn, trước giờ quán chủ coi trọng nhân phẩm đức hạnh của học trò trong học quán, nếu lộ việc này ra, tất nhiên sẽ đuổi hắn ta khỏi học quán. Gia cảnh hắn ta vốn bần hàn, e rằng đến được trường học cũng không dễ dàng, hơn nữa sau này chúng ta âm thầm quan sát, hắn ta cũng không lại chứng nào tật nấy, ba người chúng ta liền nhịn xuống, chỉ là không cùng nói chuyện với hắn ta nữa."

Tiết Đình Nhương đột nhiên nói: "Sao ngươi lại xác định là hắn ta lấy?"

"Không phải hắn ta, vậy có thể là ai?"

Suy luận này của Mao Bát Đấu cũng không sai, trong bốn người gia cảnh Trần Kiên nghèo nàn nhất, thường xuyên khất nợ học phí và lương thực, mà hắn ta lại không hòa đồng, thường xuyên một hình một bóng, không là hắn ta thì có thể là ai.

"Chẳng lẽ ngươi không phát hiện giữa trưa ở nhà ăn không nhìn thấy hắn ta? Một ngày hắn ta chỉ ăn hai bữa cơm, giữa trưa sẽ không ăn." Mao Bát Đấu lại nói.

Tiết Đình Nhương khẽ cười: "Dù sao ta vẫn cảm thấy không phải là hắn ta."

"Vì sao?"

"Chắc do cảm giác."

Đúng là cảm giác, đại khái là do sự đồng cảm không thể giải thích được từ trong giấc mộng?

*

Mao Bát Đấu không thuyết phục được, lại thấy có người đi ngang, hiển nhiên không tiếp tục nhắc đến.

Ba người trở lại phòng trọ, Trần Kiên thế nhưng lại đang dựa bàn đọc sách.

Không ai nói chuyện, tất cả đều cúi đầu sắp xếp sách vở được nhận, là do ngày mai phải dùng đến, đương nhiên không thể sơ sót.

"Bộ sách đó ta dùng quen rồi, nếu ngươi ngại cũ, ta đổi với ngươi." Một âm thanh khàn khàn cực kì xa lạ đột nhiên vang lên, là giọng của Trần Kiên.

Hắn ta nghiêm túc nhìn Tiết Đình Nhương, không có ý giả vờ.

Tiết Đình Nhương đang sửa sang lại bộ sách, sách này tuy vừa cũ vừa rách, trong đó có rất nhiều trang sách bị rơi ra, vô cùng gắng gượng kẹp vào trong sách, nhưng lại khiến hắn gặp điều vui vô cùng.

Bởi vì trong sách này chi chít lời chú giải, bút tích có cũ có mới, rõ ràng là chủ nhân trước kia để lại. Tiết Đình Nhương vừa sửa sang vừa thuận tiện xem một chút, phát hiện có nhiều chỗ rất độc đáo. Phải biết rằng Trần Kiên có tài đạt Trạng nguyên, cho dù là Tiết Đình Nhương năm đó, bất quá cũng chỉ đứng thứ hai mươi mốt trên bảng Nhị Giáp.

"Không cần, ta cảm thấy sách này rất tốt."

Tiết Đình Nhương không chút cảm giác là đã đoạt vật mà người yêu quý, vì hắn cảm thấy Trần Kiên có thể viết một lần, hiển nhiên cũng có thể viết lần thứ hai. Mà hắn nay chỉ mới học tứ thư, tuy mượn việc chép sách để bổ sung, học ngấu học nghiến kết hợp với ký ức trong mộng, đến cùng vẫn còn nhiều thiếu sót.

Trần Kiên muốn nói lại thôi, bèn không nói nữa, lại cúi đầu tiếp tục xem sách của mình.

Rất nhanh liền đến giờ cơm chiều, thời gian nghỉ ngơi ở học quán rất có quy luật, theo mặt trời mọc mà dậy mặt trời lặn mà nghỉ. Cho nên khi trời còn chưa tối, liền dùng cơm chiều.

Cơm chiều là mì, mì làm từ Kiều Mạch và Cao Lương, ngoài ra còn có bánh bao làm từ lương thực phụ, tránh việc các học trò nửa đêm đói khát khó nhịn.

Lúc này Trần Kiên cũng đến nhà ăn, lấy thức ăn xong liền tìm một góc ngồi xuống, trong lúc ăn không nói chuyện cùng bất cứ kẻ nào.

Ăn cơm xong trở về phòng trọ, còn chưa ngồi xuống, một trai phu giữ cửa đã gọi tên Tiết Đình Nhương.

"Có người gửi đồ cho ngươi, vẫn là người đưa ổ khóa lúc sáng."

Tiết Đình Nhương nhận được một sọt nhỏ trứng gà, mặt Mao Bát Đấu đầy ý cười mập mờ, nói: "A ha ha, vị hôn thê nhỏ kia của ngươi lại tới, còn đưa trứng gà cho ngươi."

"Được rồi, đừng làm rộn."

Tiết Đình Nhương bê sọt vào phòng trọ, Mao Bát Đấu đi theo phía sau náo loạn muốn ăn trứng gà mà vị hôn thê nhỏ đưa tới.

Cơm chiều ăn mì và bánh bao, thêm chút đồ ăn thừa lúc giữa trưa, ngoài ra một chút thịt cũng không có. Mao Bát Đấu vốn là kẻ thèm ăn, nhưng cũng không thể bữa bữa đều gọi thêm thức ăn, lúc này thấy có trứng gà, vốn là đùa giỡn, cũng là thực sự thèm ăn.

Tiết Đình Nhương cũng không nhỏ mọn, nói: "Được, chỉ là ăn thế nào đây."

"Vậy cứ để ta."

Tiết Đình Nhương liền nhặt mười quả đưa cho y, Mao Bát Đấu dùng quần áo quấn lấy chạy ra ngoài, miệng còn kêu lên sáng mai có thể ăn với cháo.

Không bao lâu sau, y đã trở lại, Tiết Đình Nhương mới biết được y chạy đến phòng nước nhờ trai phu luộc giúp.

Dùng nước giếng ngâm trứng gà, vỏ ngoài đã lạnh, cầm ở trong tay vẫn còn thấy nóng. Dù Mao Bát Đấu không xem mình là người ngoài, nhưng cũng không tham lam, chỉ lấy một quả, thừa lại đều trả cho Tiết Đình Nhương.

Tiết Đình Nhương cho Lý Đại Điền một quả, tự mình cầm một quả, đang định cất vào ngăn tủ, hắn đột nhiên nghĩ nghĩ, lại lấy ra một quả, đi đến trước mặt Trần Kiên đang đọc sách bên ngọn đèn, đưa cho hắn ta.

Quả trứng trong trắng lộ hồng, dưới ánh đèn vàng có vẻ bóng loáng trong suốt, mang theo nét rực rỡ đầy mê hoặc.

Trần Kiên theo bản năng vươn tay.

Chờ hắn ta phản ứng lại, đối phương đã xoay người rời đi.

Bởi vì trước đó Trần Kiên nói muốn đổi sách với Tiết Đình Nhương, Mao Bát Đấu cùng Lý Đại Điền đều không nói gì.

Trong phòng rất yên tĩnh, Trần Kiên cũng không nói gì, chỉ cúi thấp đầu, lại tiếp tục đọc sách.

Nhưng lòng bàn tay lại vẫn luôn nắn bóp quả trứng kia.