Tiểu Thủ Phụ Nuôi Trong Nhà

Chương 29:

Khi hai người mang một túi lớn quần áo đến chợ đông, Chiêu Nhi đã tìm được nơi bày sạp, Khương Vũ có chút không phản ứng kịp.

Trên một chiếc chiếu thật to, chất đầy quần áo đủ loại đủ kiểu, có nam có nữ, có già có trẻ. Không chỉ như thế, Chiêu Nhi còn mượn một vách của xe la, gắn mấy cái giá áo to, treo quần áo lên vách xe.

Điệu bộ rõ ràng như thế, đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người, lúc này Chiêu Nhi cất cao giọng nói vang dội nhưng không mất đi sự trong trẻo mà hô to: "Bán quần áo đây, quần áo cao cấp vừa đẹp vừa rẻ đây. Mau đến xem một chút, mọi người đi ngang thì đừng bỏ qua. Không đến một lượng, cũng không tốn hai lượng, tất cả quần áo đồng giá sáu mươi văn, một bộ sáu mươi văn, ba bộ chỉ tốn một trăm năm mươi văn đây."

Vừa nghe tiếng rao hàng vang dội lại giàu tiết tấu, mọi người ở chợ đều nhìn qua.

Liền thấy trên chiếu chất đầy quần áo đủ màu đủ dạng, đen, lam, lục, hồng, cần gì cũng có. Quần áo trong lời rao kia, có đẹp hay không, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra.

Chất vải sáng long lanh, hồng tươi tắn, lục mướt mắt, lam nhẹ nhàng khoan khoái; còn chất vải thoạt nhìn khá bền, dày dặn. Lại ngẩng đầu nhìn quần áo treo trên vách xe, có hình có dạng, hình thức đều là mẫu đang thịnh hành.

Sáu mươi văn?

Sáu mươi văn cũng chỉ đủ cắt vài thước vải bố, bản thân còn phải phí công may vá.

Ngay lập tức, mấy phụ nhân trung niên liền vọt tới gần.

"Tiểu huynh đệ, quần áo của ngươi đều bán sáu mươi văn một bộ?"

Chiêu Nhi cười tủm tỉm gật đầu: "Áo khoác ngoài đều sáu mươi văn một món, quần áo mặc trong thì sáu mươi văn một bộ. Còn đống quần áo mùa đông này thì đắt hơn một chút, một trăm năm mươi văn một món, nhưng ngài xem thử chất vải đi, mua về tuyệt đối sẽ không chịu thiệt."

Vừa nghe lời này, vài phụ nhân nhanh tay lẹ mắt xoay người túm lấy quần áo từ thật xa mình đã nhìn trúng.

Cầm lấy xem thử, liền vui sướиɠ không nói nên lời. Có người lại lộ vẻ tiếc nuối, bởi vì cách khá xa nhìn không rõ, thấy chất liệu vừa mắt, nào biết lại là quần áo nam nhân.

Nhưng có rất nhiều màu phù hợp với phụ nữ có chồng, phần lớn đều bán được. Lại nói, người tuổi này trong nhà sao không có nam nhân, mua về cho ông nhà mặc cũng là việc nên làm.

Bọn họ cầm trong tay một bộ, lại khom lưng bắt đầu bới tìm thêm quần áo.

Cầm lấy một cái nhìn xem, không thích hợp, ném đi.

Lại cầm lấy một bộ, cũng không tệ, vội nắm chặt trong tay.

Có lúc hai người nhìn trúng cùng một bộ, đáng tiếc xuống tay không nhanh bằng đối phương, bị đối phương chộp vào tay. Người nọ không lấy được liền ở bên cạnh cố ý vô tình nhìn chằm chằm, chờ đối phương chọn được món thích hợp hơn, sẽ nhường cái này lại cho mình.

Tâm tình đào tìm báu vật đúng là rất vui sướиɠ, bởi vì căn bản không biết phía dưới còn vật gì chờ ngươi. Tràn ngập mới lạ, vui sướиɠ, chờ mong, thậm chí hưng phấn, một loại cảm giác huyết mạch căng tràn khó tự chủ, khiến mấy phụ nhân này đều đỏ mắt.

Mà theo động tác của họ, nhiều người xông tới hơn, phần lớn đều là phụ nhân. Bọn họ vừa đến gần liền như rơi vào hang báu vật, không dời được mắt nữa.

"Cái này phù hợp."

"Cái này cho ông nhà ta mặc là vừa vặn!"

"Khương Vũ ca, ngươi ở bên cạnh trông chừng, ta vào trong tiếp họ." Chiêu Nhi nói.

Khương Vũ gật gật đầu, hai người liền phân công nhiệm vụ.

Rất nhanh đã có người chọn xong, trên mặt còn có chút tính toán: "Tiểu huynh đệ, quần áo này của ngươi có thể rẻ hơn một chút không?"

Chiêu Nhi lắc đầu, mặt lộ vẻ đau như cắt thịt: "Vừa nhìn thì biết ngài biết nhìn hàng, mua giá này có thiệt hay không, trong lòng ngài hẳn là hiểu rõ. Không nói nhiều với ngài nữa, thật không thể rẻ hơn, vốn là bán lỗ vốn, lại rẻ hơn thì ta thiệt đến khóc mất thôi."

"Tiểu huynh đệ ngươi nói chuyện quá khoa trương rồi, sao lại khiến ngươi thiệt đến khóc chứ."

Một phụ nhân bên cạnh xen mồm: "Đúng vậy đúng vậy, ngươi bán rẻ một ít, nhà ta sẽ chọn thêm vài món."

Nàng ta vừa nói vừa nháy mắt với bên cạnh, lập tức mấy phụ nhân bên cạnh đều đồng ý gật gật đầu, bảy miệng tám lời nói: "Phải đó phải đó, bọn ta một lúc mua nhiều đến vậy, không phải sẽ kiếm được nhiều tiền rồi sao?"

Chiêu Nhi lộ vẻ mặt khổ sở: "Không sợ các vị tẩu tử biết, bọn ta không phải là bán quần áo mình tự may, chẳng qua trong hiệu cầm đồ thu mua nhiều quần áo lắm, quả thực không nơi bán ra, mới đành lấy ra bán lỗ. Mấy thứ này lấy ra đưa đến chỗ giặt hồ đã tốn một mớ rồi, trước đó thu mua lại tốn thêm một khoản, chưa nói đến chi phí xe ngựa chúng ta phải tốn nữa. Thật sự không bớt được, không bớt được."

"Chả trách quần áo chất liệu thế này lại bán rẻ như vậy." Một phụ nhân nói lỡ miệng.

Chiêu Nhi liền nói ngay: "Tẩu tử đúng là người tinh mắt! Nên biết rằng quần áo phàm là có thể bán được vào hiệu cầm đồ, thì đâu phải hàng rẻ tiền, nhìn chất vải và kiểu dáng xem, nói nhiều thêm mọi người lại nói ta nói quá, biết hàng thì không cần ta nhiều lời."

Đương thời cũng không ai nói không được mặc quần áo cũ của người khác, nhất là đối với dân đen phố thị thậm chí là nông dân mà nói, mặc một bộ quần áo không có miếng vá đã là có thể diện. Loại chất liệu cùng kiểu dáng này, rất nhiều người cả đời còn chưa được mặc, nếu có thể mua rẻ được, sau này ngày lễ ngày tết đi thăm người thân vẫn có một bộ quần áo tốt.

Nghĩ như vậy, có người liền tiến đến trả tiền.

"Tiểu huynh đệ này thật biết nói chuyện, thôi thôi, ta đây mua hai món."

"Sao tẩu tử không chọn thêm một món? Một món sáu mươi văn, hai món một trăm hai mươi văn, ba món chỉ bán một trăm năm mươi văn. Tính ra năm mươi văn đã mua được một bộ quần áo đẹp, đừng nói ta đây không nhắc nhở tẩu."

"Hay đó tiểu huynh đệ! Ngươi nói rất đúng, ta lại chọn thêm."

Cứ như vậy, ngươi ba món ta ba món, phần lớn đều mua ba món. Tâm tính con người đều như thế, chút tiện lợi đều phải nhặt vào tay.

Rất nhanh quần áo trên chiếu đã bị tranh mua hết, chỉ thừa lại vài món linh tinh, vẫn còn người đứng bên cạnh hỏi có còn không.

"Còn, đương nhiên là còn, chờ một lát."

Một túi lớn chỉ hơn một canh giờ liền bán gần hết, thừa lại đều là mấy món không quá nổi bật.

Chiêu Nhi không tiếp tục bán nữa, rất nhanh đã dọn sạp, rồi cùng Khương Vũ lên xe rời đi.

"Phần thừa lại sao không tiếp tục bán?"

"Những thứ kia ta vốn không định bán ở đây, chẳng qua đặt chung vào để làm nền, quần áo thừa lại chúng ta chở vào bán trong thôn."

Khương Vũ ban đầu còn mù mờ, rất nhanh liền hiểu được ý của Chiêu Nhi.

Hoa đẹp phải so với lá xanh, mới khiến người ta nhìn rõ. Không có lá xanh, sao nhìn ra được màu sắc và vẻ đẹp của hoa.

"Đầu óc của ngươi không biết đã phát triển thế nào."

Chiêu Nhi cũng không qua loa, cười sang sảng: "Cha sinh mẹ dưỡng."

Lời còn chưa dứt, trong mắt nàng đã lóe một tia âm u. lúc này Khương Vũ không dám nói thêm lời nào, chuyển hướng đề tài, hỏi nàng định đến thôn nào.

*

Là mấy thôn mà bình thường hai người hay đến mua nông sản.

Bởi vì coi như quen thuộc với người trong thôn, cho nên xe la chạy vào thôn mà không bị người xua đuổi.

Với loại thôn nhỏ này, đều có sân phơi, dùng để phơi lương thực khi thu hoạch vụ mùa và dùng khi tuốt hạt, phần lớn đều dựng ở cửa thôn hoặc giữa thôn.

Xe la của Khương Vũ liền chọn dừng lại ở sân phơi giữa thôn.

Chiêu Nhi chuẩn bị đầy đủ hết, vừa đến liền mở sạp, sau đó lấy trong xe một cái chiêng đồng, bắt đầu gõ.

Chỉ chốc lát sau, không ít thôn dân đã tụ tập đến.

Đến gần nhìn ngó, thấy quen mặt, còn quen biết.

Có mấy thôn dân thân thiết hỏi: "Đây là làm sao? Hôm nay không mua nông sản?"

"Ta muốn mua nông sản, mọi người cũng phải có gì cho ta mới được." Chiêu Nhi cười nói.

Lời vừa thốt ra, rất nhiều người liền bật cười.

Nói ra thì, thời khắc này nông sản của mỗi nhà đều không dư dả, những thứ ăn được đều tích trữ cất vào hầm, hoặc phơi khô, hoặc ướp chua. Phải chờ đến khi trời ấm, mới có nông sản để bán.

"Được rồi được rồi, ta nói nghiêm chỉnh đây, hôm nay không mua nông sản, mà bán vài thứ. Nhìn xem, là thứ này đây, đừng nói ta không quan tâm đến đồng hương, ta cố ý tìm đường lấy từ trên huyện về. Món này ba mươi văn một cái, món này hai mươi văn, còn quần áo mùa đông thì tám mươi văn, nhanh chọn lựa, lát nữa ta còn phải đến thôn khác."

"Bán quần áo? Tiểu huynh đệ Chiêu Tài à, tên ngươi đúng là không sai mà, cái gì cũng bán."

Vài thôn dân vui đùa với Chiêu Nhi, nàng cũng không kém, đối đi đáp lại, trên sân phơi rộn rã tiếng nói cười.

Mà ngay lúc các nam nhân đang luyên thuyên với Chiêu Tài tiểu huynh đệ, nhóm phụ nhân đã bắt đầu bới đống quần áo.

Những món quần áo này không lọt mắt người trấn trên, không có nghĩa là người trong thôn cũng không nhìn trúng.

Nông dân bình thường đều mặc quần áo vải thô vải bố, lót chút vải bông đã là quần áo tốt, chứ đừng nói đến tơ lụa, dù có hơi cũ chăng nữa.

Dù cũ vẫn là quần áo tơ lụa, lại còn không có miếng vá.

"Hai mươi văn đắt quá, rẻ chút đi."

"Đừng trả giá với ta, giảm giá ta sẽ lỗ, mua đi, tuyệt đối không thiệt đâu, ta hại ai cũng sẽ không hại đồng hương."

"Đầu xuân đều không dư dả, dùng vật khác đổi được không?" Có người hỏi.

"Người khác không được, đồng hương thì được. Không nhận vật sống, chỉ nhận vật chết, như trứng gà, lương thực đều được, tính theo giá mọi người bán ra ngoài."

Vừa nghe lời này, lập tức có không ít thiếu phụ lộ sắc mặt vui mừng, vội vội vàng vàng quay về nhà.

Không bao lâu sau, hoặc mang theo lương thực, hoặc cầm sọt trứng gà đến.

Lương thực thì xem chủng loại mà quy ra tiền. Về phần trứng gà, nhóm thôn dân lấy giá bán cho trấn trên là hai văn tiền một quả, bất quá cũng không ai vì bán vài quả trứng gà mà cố ý chạy lên trấn trên, có vài người đến thu mua trứng gà, giá là một văn tiền một quả, hoặc là ba văn tiền hai quả, trước kia Chiêu Nhi từng thu mua, nên nắm được giá cả.

Sau nửa canh giờ, Chiêu Nhi mang theo hai gói to lương thực cùng trứng gà và mấy thứ linh tinh, lên đường lao tới thôn tiếp theo.

Đợi đến khi mặt trời lặn về tây, tất cả quần áo đều bán hết, mà Chiêu Nhi cùng Khương Vũ cũng thắng lợi trở về.

Một chiếc xe la dừng trên đường nhỏ trong thôn, Chiêu Nhi ngồi trong xe đếm tiền.

Nàng không biết chữ, cũng chưa từng học tính toán, trong vòng một trăm nàng có thể đếm được, nhiều hơn liền hết cách.

Đếm mấy lần đều không đếm được, nàng nổi giận đẩy chồng tiền nhỏ trước mặt đi, nói: "Không đếm, không đếm nữa!"

Khương Vũ ngồi đối diện cười nói: "Hay để ta đếm giúp ngươi."

"Ngươi cũng không đếm được, đừng cho là ta không biết!" Chiêu Nhi nói.

Khương Vũ liền xấu hổ khẽ ho khan vài tiếng.

Chợt nàng nảy ra ý hay, xếp tiền lại thành một đống, đo đo rồi chia thành hai phần.

"Tốt rồi, cái này chia cho ngươi, lương thực và trứng gà cũng chia cho ngươi một phần."

"Nói là chia hai, trứng gà và lương thực không tính sao?"

"Không tính, coi như là ta khao. Thêm nữa, lương thực cùng trứng gà thừa ra cứ để ở nhà ngươi trước đã, ngày mai lại chở đến trấn trên bán. Đúng rồi, ta còn muốn đi lên huyện."

"Vậy sáng mai đón ngươi."

"Được."

Đang nói chuyện, xa xa đã trông thấy tường thành trấn Hồ Dương.

Mắt Chiêu Nhi sáng lên: "Chúng ta lại vào trong trấn đi, ta đưa cho Đình Nhi chút trứng gà."

Khương Vũ kéo căng dây cương, cười nói: "Đi, lúc này còn sớm, chạy về cũng không muộn."

Vì thế, sau một buổi trưa bận rộn, vừa về phòng trọ, Tiết Đình Nhương lại nhận được một sọt nhỏ trứng gà.

Vẫn là cô nương lúc trước đưa.