Bữa cơm chiều rất phong phú: bồ câu hầm sâm, lòng gà hầm nấm, hải sâm khoai mỡ… Nhìn những món ăn trên bàn đều là những món ăn thanh đạm, bổ dưỡng khí huyết theo yêu cầu của bác sĩ.
Dư Mẫn kéo ghế ra, vô cảm bình tĩnh ngồi xuống, ăn cơm.
Đũa bằng gỗ nam va chạm với đĩa sứ phát ra tiếng vang nhỏ, ngón tay thon dài của cô uyển chuyển xoay quanh chiếc nhẫn cưới, sau khi ngồi xuống, cô không nói một lời, yên lặng chăm chú xử lý thức ăn trên bàn.
Tưởng Thừa Trạch ngồi ở đối diện, “Lần sau nếu em đói bụng thì có thể ăn trước, anh chỉ nói sẽ trở về ăn cơm, em không cần lúc nào cũng phải chờ anh.”
Dư Mẫn không ngẩng đầu lên, “Không phải em muốn chờ.”
Quản gia đang đứng bên cạnh không nhịn được cúi đầu xuống.
Nam chủ nhân bỗng nhiên nói sẽ trở về ăn cơm, bọn họ làm sao dám chậm trễ, đương nhiên vội rút ngắn thời gian, cố gắng nấu thức ăn vừa mới xong liền mang ra luôn.
Khi Dư Mẫn bắt đầu bữa ăn, cơm vừa mới được mang ra…
Hơn nữa, trước kia chỉ cần Tưởng Thừa Trạch trở về ăn cơm, mặc kệ muộn thế nào, Dư Mẫn đều sẽ chờ anh…
Làm sao ông biết được: tự nhiên Tưởng Thừa Trạch lại bất thường chăm sóc gia đình, nhưng mối quan hệ giữa hai người dường như lại khô khan hơn trước.
Cũng là ý tốt nhưng lại thành làm sai chuyện.
Tưởng Thừa Trạch có chút xấu hổ trước lời nói của Dư Mẫn.
Anh dừng một chút, lại lần nữa chuyển đề tài, “Hai ngày nữa là đông chí rồi.”
Dư Mẫn, “Ừm.”
“Năm nay Gia Thanh cũng về rồi, gia yến năm nay chắc sẽ càng náo nhiệt hơn.”
Người ta nói, “đông chí lớn hàng năm, nhân gian đoàn viên nhỏ”, nếu là bình thường, Dư Mẫn đã sớm phụ họa, đề xuất các hoạt động gia đình trong ngày đông chí.
Nhưng hiện tại, cô chỉ đáp lại một cách có lệ, “Có lẽ vậy.”
Sau đó không còn nữa.
Trong bữa ăn sau đó, cho dù Tưởng Thừa Trạch có cố gắng đưa ra đề tài gì, Dư Mẫn vẫn tỏ ra không hứng thú.
Hai người im lặng ngồi đối diện nhau, quản gia lẳng lặng đứng bên cạnh chờ đợi phân phó,
Toàn bộ biệt thự vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của dì đi qua đi lại, tiếng bày biện thức ăn.
Sau khi ăn xong, Dư Mẫn lặng lẽ đi lên lầu hai.
Rất nhanh, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
“Em đang tắm à? Chờ một chút nữa đi? Em vừa mới ăn cơm xong…” Tưởng Thừa Trạch muốn ngăn cản.
Nhưng người bên trong không đáp lại.
Tưởng Thừa Trạch đẩy cửa, lúc này mới phát hiện cửa đã bị khóa.
Rất lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm mới ngừng lại.
Dư Mẫn đi ra với mái tóc ướt đẫm, ngồi trước bàn trang điểm, lấy máy sấy tóc từ trong tủ ra, cẩn thận sấy khô tóc…
Mới chỉ nằm viện một tuần mà cả người cô dường như hao gầy đi rất nhiều.
Khi cô vén hết tóc sang một bên, có thể nhìn thấy tấm lưng gầy của cô mặc dù cách lớp áo ngủ…
Tưởng Thừa Trạch đặt tài liệu trong tay xuống, đi tới, cầm lấy máy sấy tóc.
“Để anh làm cho.”
Bật máy sấy, đầu ngón tay Tưởng Thừa Trạch chạm vào mái tóc đen vẫn còn ướt của Dư Mẫn, mềm mại, nhẹ nhàng…
Cũng giống như Dư Mẫn vậy.
Máy sấy tóc hoạt động mạnh mẽ nhưng lại rất yên tĩnh.
Tưởng Thừa Trạch di chuyển máy sấy tóc, thổi qua thổi lại mái tóc đen.
Những sợi tóc giống như những chiếc lông đen ướŧ áŧ của loài chim, óng ánh ướŧ áŧ, xõa tung trên chiếc cổ trắng ngần của cô…
Khoảng cách vi diệu.
Anh ngửi được mùi thơm sữa tắm thoang thoảng, hơi ẩm ướt tỏa ra từ cơ thể cô.
Một chút ngọt và đắng, giống như hoa cam, nhưng tươi mát đến không ngờ, xen lẫn với hương thơm như hoa lan của riêng cô, đặc biệt hấp dẫn.
Hình như anh chưa từng nói với cô, cô rất thơm.
Anh cũng quên mất bản thân đã từng nói qua với cô hay chưa, cô có đôi mắt thật xinh đẹp, giọng nói rất êm tai, mỗi một đường cong cơ thể đều vừa phải, gãi đúng chỗ ngứa.
Trong một năm rưỡi qua, anh không phải là một người chồng đủ tiêu chuẩn.
Bỏ bê sự đồng hành, ca ngợi, thậm chí cả trò chuyện.
Trong lòng bỗng nhiên có chút se lại, anh tắt máy sấy tóc.
Tóc đã khô được một nửa, Dư Mẫn đưa tay sờ sờ, cảm thấy sắp xong rồi, liền định đứng dậy.
Còn chưa kịp động…
Tưởng Thừa Trạch đã đi trước một bước nắm lấy bàn tay đang thu về của cô, ngồi xổm xuống, lấy tư thế nửa quỳ, ôm lấy cô từ phía sau.
Anh nắm lấy tay cô, đan các ngón tay vào nhau, đưa đến trước mặt, hôn lên các đốt ngón tay của cô.
Không có du͙© vọиɠ, chỉ đơn giản là môi và da chạm nhau, ấn nhẹ rồi buông ra…
Dư Mẫn cảm nhận được đôi môi lạnh lẽo của Tưởng Thừa Trạch chạm vào bàn tay mình, giống như chuồn chuồn chạm nước, thoáng qua.
Cô nhìn đôi mắt và lông mày cụp xuống của anh trong gương, với sự dịu dàng hiếm có, nhẹ nhàng áp lên mặt cô, “Cuối tuần ở trung tâm triển lãm có tổ chức đấu giá, em có muốn đi xem không?”
“Anh xem tờ giấy quảng cáo thấy trong đó có một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai, được Nhật Bản cất giữ vào những năm 1980, em đeo nó hẳn sẽ rất xinh đẹp. Anh đi xem cùng em nhé?” Anh hỏi.
Thấy cô im lặng, lại sửa miệng, “Nếu em không muốn đến hiện trường, thì anh mang quyển sách đấy lại đây cho em chọn, đến lúc đó để bọn họ đi lấy?”
Dư Mẫn vẫn không trả lời như cũ.
Vô số lần trong quá khứ, cô đã mong chờ điều này, ở trong đêm tối, trong cơn mưa nặng hạt, dưới bầu trời đầy sao, dưới ánh mặt trời và tia nắng ban mai…
Mỗi một lần thân thể kịch liệt giao triền với nhau, cô đều muốn như vậy…
Muốn anh chạm vào, muốn cùng anh đan những ngón tay vào nhau, muốn cùng anh tầm mắt giao nhau, xoa nhẹ vành tai…
Mỗi khi cô khát vọng nhìn về phía anh, trong lòng luôn có một cảm giác chua xót khó tả.
Mỗi một lần, cô đều cố gắng nghiền nát và tiêu hóa những cảm xúc đó, kìm nén lại cho đến khi chúng biến mất.
Nhưng ngay sau đó, chúng lại quay trở lại trong một khoảnh khắc ảo tưởng tiếp theo, phản ứng dữ dội, bành trướng, cho đến khi bùng nổ…
Thổi tan từng mảnh hơi ấm cuối cùng còn sót lại trong quá khứ.
Chỉ còn lại tiếng lòng tê tái khiến người ta hít thở không thông.
“Tưởng Thừa Trạch, chúng ta ly hôn đi.” Dư Mẫn bỗng nhiên mở miệng.
“Anh tuân theo thỏa thuận hay không không quan trọng, dù sao tài sản vốn dĩ chính là của anh, anh muốn như thế nào cũng được, chúng ta ly hôn đi.” Cô lấy ngữ điệu bình tĩnh mở miệng, giống như lúc trước cô ra vẻ trấn định đồng ý lời cầu hôn của anh.
Trước đây là cô không xác định được vị trí của mình trong lòng Tưởng Thừa Trạch, cho nên không muốn tỏ ra quan tâm, không muốn tỏ ra rụt rè…
Hiện tại, cô vẫn không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Ly hôn đi.
Khi giọng nói của Dư Mẫn rơi xuống, căn phòng vốn đã yên tĩnh càng trở nên im lặng hơn, thậm chí tiếng máy điều hòa thổi không khí một cách mờ nhạt cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Dư Mẫn ngẩng đầu nhìn người trong gương, người trong gương cũng đang nhìn cô…
Vẫn là đôi mắt bình thản vô cảm ấy, không có quá nhiều cảm xúc, nhưng cơ thể anh lại thầm run lên, quai hàm bạnh lại, môi mím chặt theo.
“Ly hôn?” Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô trong gương rồi hỏi ngược lại, giống như lời thoại trong nhiều bộ phim truyền hình sáo rỗng.
“Ừm.” Cô đáp.
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.
Nếu là phim truyền hình, khi xung đột nổ ra, nam chính nên nắm lấy vai nữ chính, nói ra những lời thoại sáo rỗng, khó hiểu, và tức giận hơn, “Tại sao?”
Nhưng Tưởng Thừa Trạch thì không.
Anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dường như anh biết rõ vì sao bản thân bị kết án tử hình.