Máu tươi đang tuôn ra từ phần dưới cơ thể, cơn đau đớn chủ yếu đến từ bụng…
Dư Mẫn sững sờ nhìn màu đỏ kia
Là sinh mệnh mới trong bụng sao?
Khoảng mười ngày trước, cô phát hiện bị chậm kinh.
Cô muốn đi khám, nhưng lại sợ chỉ là rối loạn nội tiết đơn thuần.
Dù sao trước đây cũng từng vui mừng hụt hẫng như vậy.
Cô muốn chờ một khoảng thời gian, ai ngờ, sau khi chờ đợi lại là một tai nạn ngoài ý muốn này…
“Có ai không?” Hoàn hồn từ phỏng đoán kinh hãi, Dư Mẫn đột nhiên hoảng loạn, khó khăn ngồi dậy kêu cứu.
“Gọi điện thoại cho bác sĩ Tần mau.” Quản gia nghe tiếng chạy đến, ngồi xổm xuống đỡ Dư Mẫn đang nằm trên mặt đất.
“Bệnh… viện.” Dư Mẫn cong người, theo bản năng cuộn người lại, dùng tay bảo vệ bụng, yếu ớt nói.
Quản gia cúi đầu, nhìn thấy vết máu đỏ tươi chảy ra từ dưới váy cô, hít vào một hơi, “Lấy xe, nhanh lên! Lấy xe đi bệnh viện!”
Chiếc ô tô màu đen lao nhanh trên đường phố.
Cây cối và tòa nhà hai đường đều trở thành bóng xanh mờ ảo, đèn đường cũng kéo ra những dải ánh sáng thật dài.
Đường phố ban đêm không có nhiều xe cộ như ban ngày, rất nhanh đã đến bệnh viện.
Đăng ký, đóng tiền, khám bệnh…
Dư Mẫn chống đỡ ý thức đang dần trôi đi của mình, mơ hồ nghe thấy bác sĩ thấp giọng nói gì đó như “thai nhi sáu tuần”, “nạo bỏ”, cô dùng sức nắm chặt tay bác sĩ, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thể chịu đựng được, thϊếp đi dưới tác dụng của thuốc.
Buồn ngủ, khó thở, sưng tấy.
Khi Dư Mẫn cố gắng hết sức để mở mắt ra trong cơn hỗn loạn, ý thức của cô vẫn còn mơ hồ, như thể đang nửa tỉnh nửa mê sau một giấc ngủ ngắn, phải mất một lúc lâu sau mới có thể tập trung được tầm nhìn.
Đồng hồ điện tử trên tường vừa nhảy đến ba giờ sáng, trời còn tối đen, không biết là ánh trắng trong veo hay ánh đèn đường xuyên qua rèm cửa.
Cơn đau mơ hồ ở bụng và cảm giác nhớp nháp ở phần dưới cơ thể khiến cô cảm thấy mình đã mất đi thứ gì đó.
Cô không cam lòng đưa tay xuống chạm vào bụng mình…
Bàn tay đang truyền dịch kéo dây truyền dịch khiến chiếc lọ lắc một hồi, hơi động đậy, người đang ghé bên giường bệnh ngồi dậy hỏi, “Tỉnh rồi à? Có thấy ổn không?”
“Muốn uống nước không?” Anh lại hỏi, đứng dậy đi rót nước.
Dư Mẫn nắm lấy tay anh, yếu ớt mở miệng, “Có phải đứa bé không còn nữa đúng không?”
Thân hình cao lớn bên giường tức khắc cứng đờ, quay đầu lại nhìn cô, đôi môi đóng mở mấy lần, run run nhưng vẫn không thốt ra được từ nào.
Ánh sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ chiếu sáng đường xương hàm và gò má sắc bén của anh, tạo nên một bóng đen dày đặc giữa đôi lông mày và đôi mắt đang rũ xuống của anh.
Trước đây Tưởng Thừa Trạch có thể bình tĩnh đối phó với sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cả những đối thủ mạnh nhất và sự trách móc vô lý của các cổ đông trên thương trường, nhưng hiện tại lại giống như trải qua ngàn vạn muôn vàn khó khăn.
Anh bước tới, rồi lại lùi hai bước.
Cuối cùng ngổi xổm trước giường bệnh của Dư Mẫn, nắm chặt tay cô.
Rất lâu sau, tiếng nói khàn khàn giống như được mài giũa qua cát đá mới thốt lên, “Con cái, về sau chúng ta sẽ lại có.”
“Thân thể của em không sao, tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể xuất viện rồi, em đừng nghĩ ngợi gì nữa.” Anh đặt túi chườm nóng xuống dưới tay cô, nắm lấy tay cô, muốn tự mình ủ ấm cho cô.
Dư Mẫn nghiêng đầu, tầm mắt chậm rãi di chuyển từ hai bàn tay đang nắm lấy tay mình lên khuôn mặt của Tưởng Thừa Trạch.
Trong ánh mắt phức tạp của anh là áy náy…
Dư âm của thuốc mê lại ập đến, cô vô lực nhắm mắt lại, lần nữa lâm vào hôn mê.
Dường như đã trải qua một giấc mơ rất dài, rất dài.
Trong mơ, Dư Mẫn xuyên qua gió tuyết, vượt mọi chông gai, không ngừng đuổi theo một bóng dáng trên đường…
Cô không biết đích đến là đâu, chỉ biết ra sức đuổi theo.
Bóng người trước mặt cô tới gần lại rời xa, chưa từng chờ cô đuổi kịp lấy một lần, cũng chưa từng dừng lại bước chân.
Cô kiên trì đuổi theo cho đến khi rơi xuống một vũng đầm lầy.
Cô liều mạng giãy giụa, nhưng dường như bị mắc kẹt trong một tấm lưới quấn bằng tơ nhện, càng lún càng sâu hơn…
Bóng dáng màu đen dần dần biến mất trong ánh hoàng hôn mờ ảo, càng lúc càng cách xa cô.
Cho dù cô kêu cứu như thế nào, đối phương cũng nhắm mắt làm ngơ.
Cô không thể thoát ra khỏi vũng đầm lầy, chỉ có thể bất lực nhìn cơ thể mình không ngừng chìm xuống.
Cô rất khổ sở, giống như cô không xứng đáng để có được những gì cô muốn.
Lại rất tủi thân, rõ ràng cô cũng không làm gì sai cả…
Cô bắt đầu khóc.
Những cảm xúc bị kìm nén bấy lâu ùa ra, chua xót.
Giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Trong bóng đêm, dường như có thứ gì đó đang nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô.
Cô càng khóc dữ dội hơn.
Như thể muốn khóc ra tất cả những tủi thân và không cam lòng, cô không thể ngừng rơi nước mắt.
Khóc được một lúc nước mắt đã khô, nhưng chỉ cần một hồi tưởng, đoạn chua xót tiếp theo lại trào xa.
Cô cứ như vậy mặc kệ cảm xúc của mình bộc phát ra ngoài không tiếng động nhưng mãnh liệt.
Từ bình minh cho đến hoàng hôn.
Khi mặt trời lặn xuống nơi tận cùng thế giới, chỉ còn lại một vệt sáng vụn vỡ, nước mắt cô không thể chảy ra được nữa…
Trái tim cô cũng theo đó trở nên trống rỗng, không còn một chút cảm xúc.
Dư Mẫn mệt mỏi tỉnh lại, trong phòng cũng đã là hoàng hôn.
Cửa sổ hé mở, ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu vào, nhuộm mờ mờ bức tường trắng như tuyết, đồng hồ điện tử trên tường tích tắc tích tắc, hoa bách hợp ở đầu giường theo gió chiều tỏa ra hương thơm nồng đậm.
Mọi thứ yên tĩnh đến mức dường như đã cách xa mấy đời.
“Chị tỉnh rồi?” Giọng nói của Lâm Gia Thanh đột nhiên vang lên.
Dư Mẫn đỡ giường bệnh muốn ngồi dậy, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, Lâm Gia Thanh đặt phích nước nóng trong tay xuống, “Chị nằm xuống đi, để em…”
Cô ấy chạy chậm đến trước giường bệnh, đỡ cô nằm xuống, lại dém góc chăn cho cô.
“Em đến lúc nào vậy?” Dư Mẫn dựa vào đầu giường hỏi.
“Được một lúc rồi ạ, buổi chiều Tưởng Thừa Vũ nói với em, em liền lập tức tới đây.”
“Thừa Vũ cũng biết?”
“… Mọi người đều biết rồi.”
Lâm Gia Thanh mang phích nước lại đây, đưa cốc nước cho Dư Mẫn.
Hơi nóng bốc lên, đôi mắt Dư Mẫn hơi đau.
“Chị không sao chứ?” Lâm Gia Thanh cẩn thận hỏi.
“Không sao.” Dư Mẫn nắm chặt chiếc cốc trong tay, cười yếu ớt, đang định nói gì đó, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, kèm theo lời trách móc không che giấu được của mẹ Tưởng, “Sao có thể sảy thai? Bản thân mang thai cũng không biết? Sao lại không chú ý như vậy…”
Sau đó, một giọng nói mạnh mẽ khác ngăn bà lại, “Mẹ!”
Dư Mẫn quay đầu lại nhìn thấy Tưởng Thừa Trạch đang đi cùng, anh bỗng nhiên dừng bước chân, sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh lùng – đó là ánh mắt đáng sợ khiến người ta sợ hãi mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Bóng người trong mơ chợt trùng hợp với người trước mặt.
Khuôn mặt vẫn luôn không nhìn thấy rõ trong mơ lập tức trở nên sống động…
Dư Mẫn xuất thần nhìn.
Đôi mắt đau nhức nhắc nhở cô đêm qua bản thân đã rơi lệ dữ dội như thế nào, nhưng lại không tìm thấy dấu vết của những cảm xúc chua xót đó.
Dư Mẫn quay đầu lại, đem lực chú ý một lần nữa đặt vào hoàng hôn trên mặt đất, ngây người nhìn chằm chằm vào dải sáng nghiêng đang lùi dần từng tấc một dọc theo sàn nhà.
Mấy ngày tiếp theo, Dư Mẫn đều ngủ.
Sớm cũng ngủ, muộn cũng ngủ.
Người bị bệnh không cần xã giao, người bị bệnh được phép có cảm xúc.
Không cần đón ý nói hùa bất cứ ai, kể cả Tưởng Thừa Trạch.
Rất nhiều lần, anh ngồi trước giường bệnh của cô, cố tìm chút chuyện mới lạ để kể cho cô nghe, nhưng cô luôn quay lưng về phía anh, bày ra một tư thế tiễn khách.
Tưởng Thừa Trạch đành phải yên lặng đặt hộp cơm cùng trái cây xuống, thay hoa tươi, lặng lẽ đóng cửa lại.
Xuất viện là chuyện một tuần sau.
Dưới yêu cầu của bác sĩ và gia đình, Dư Mẫn làm một loạt kiểm tra, sau khi xác nhận không có gì nghiêm trọng, lại bị dặn dò một đống lớn những việc cần chú ý mới có thể rời đi.
Trở lại biệt thự, mới vừa mở cửa, đã có người nhiệt liệt chào đón cô.
“Chúc mừng xuất viện…”
Hơi nóng phả vào mặt, Dư Mẫn đứng ở cửa, nhìn phòng khách sáng trưng khác thường cùng hàng người hầu trong phòng, nhất thời có chút ngây người.
Tưởng Thừa Trạch luôn không thích trong nhà có quá nhiều người, trong nhà chỉ bổ sung người hầu tạm thời khi có yêu cầu yến tiệc xã giao, còn khi không cần thiết, người hầu thường túc trực trong phòng sau khi xong việc.
Hiếm khi có một trận chiến lớn như vậy…
“Làm gì vậy? Cũng chưa sắp tới Nguyên Đán mà?” Dư Mẫn nghi hoặc quay sang quản gia.
“Tưởng tiên sinh yêu cầu, nói phòng lớn quá, muốn bổ sung thêm những người này.”
“…” Dư Mẫn, “Đi ăn cơm đi.”
“Vâng… Nếu cô đói bụng, phòng bếp có đồ ăn nhẹ và canh hầm.” Quản gia ho khan một tiếng, “Cơm chiều còn phải chờ một chút, Tưởng tiên sinh nói hôm nay sẽ trở về ăn cơm.”
Sáu rưỡi tối, Tưởng Thừa Trạch trở về đúng giờ.
Anh đi cùng tài xế ra khỏi thang máy, giao túi đựng máy tính và tài liệu trong tay cho người hầu mang lên lầu, Tưởng Thừa Trạch mặc bộ âu phục tối màu như thường lệ, chẳng qua, trong tay còn ôm một bó hoa tươi.
Một bó hoa hồng đỏ.
Có người nói, điều hiếm có khi nhận được hoa là người tặng hoa cho bạn đã chọn lựa hoa tươi, cầm bó hoa chạy một mạch đến chỗ bạn, hắn ôm hoa tươi, trong đầu nghĩ đến đều là bạn.
Không phải Dư Mẫn chưa từng nhận được hoa tươi của Tưởng Thừa Trạch, nhưng trước nay đều là người khác tặng thay, thiệp và mẫu giấy gói đều giống nhau, thoạt nhìn chính là bút tích tổng tài của anh.
Đây là lần đầu tiên anh cầm hoa bằng tay của chính mình.
“Tan làm đi ngang qua cửa hàng bán hoa, thấy hoa nở rất đẹp nên thuận tay mua.” Tưởng Thừa Trạch nói, “Lần trước Gia Thanh mang hoa hồng đến bệnh viện, hình như em rất thích.”
Hương hoa hồng đỏ phảng phất trong phòng khách được sưởi ấm.
Tưởng Thừa Trạch duỗi tay ra, đưa bó hoa đến trước mặt Dư Mẫn.
Những bông hồng đỏ to đỏ rực, đầy sức sống trái ngược hoàn toàn với cái giá lạnh của mùa đông, giống như một quả cầu lửa đang nhảy múa.
Nhưng lòng cô từ lâu đã sớm như ánh hoàng hôn trong giấc mộng kia, tan thành làn khói bụi mù lạnh lẽo.
Dư Mẫn ngơ ngác nhìn bó hoa hồi lâu, sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng quản gia ở bên cạnh, “Cầm đi cắm đi.”
Không để ý đến vẻ mặt có chút cứng ngắc của Tưởng Thừa Trạch, lập tức đi thẳng đến bàn ăn, nói, “Ăn cơm.”
------------------------------------------------------
Chương này chưa ngược Tưởng cho lắm, chờ chương sau Dư Mẫn đề cập đến việc ly hôn, mới chính thức kéo bức rèm hỏa tá tràng.