“Có thể giúp em không? Em không với tới khóa kéo.” Dư Mẫn vén mái tóc dài sang một bên, nhờ Tưởng Thừa Trạch giúp đỡ.
Cô đứng trước gương to soi toàn thân, trên người mặc chiếc váy lễ phục màu đen còn chưa cởi ra, trên váy gần cổ có khóa kéo treo cao trên đỉnh váy.
Nếu cố thử xoay cánh tay thì miễn cưỡng cũng có thể với tới, nhưng từ sau khi trở về từ yến tiệc, Tưởng Thừa Trạch liền không nói lời nào.
Hôm nay là thời kỳ rụng trứng, Dư Mẫn không muốn lãng phí bát canh gà mà cô đã uống lúc sáng.
Cô mở miệng, ý đồ làm dịu bầu không khí.
Tưởng Thừa Trạch đang cởi cà vạt, nhìn sang, ánh mắt anh bắt gặp ánh mắt cô trong gương, bỗng nhiên như thay xương đổi thịt, tràn ngập cảm giác áp bức.
Anh từng bước tiến về phía Dư Mẫn, động tác nhìn như thong thả ung dung nhưng cả người lại toát lên tính xâm lược mãnh liệt.
Anh gạt ngọn tóc của Dư Mẫn đi, nắm lấy khóa kéo trượt xuống, kéo đến tận cuối.
Chiếc váy đen ôm sát cơ thể Dư Mẫn, dây đai buông thõng hai bên cánh tay, để lộ ra cổ, xương quai xanh và bả vai cô.
Miếng dán nhũ hoa ôm lấy bộ ngực hếch lên gợi cảm của cô, mái tóc dài như tơ lụa trượt xuống từ đầu vai, mỏng manh che đi một phần.
Tưởng Thừa Trạch dùng lòng bàn tay gần sát một phần khác, cảm nhận được nhịp tim đập không ngừng, khóe môi đang mím chặt cuối cùng cũng buông lỏng, cúi đầu cắn vào cổ cô.
Anh dùng lòng bàn tay dán lên phần dưới ngọn núi phồng lên của cô vuốt ve, môi di chuyển dọc theo đầu vai, gặm cắn – hơi thở nóng rực phả vào da thịt cô dọc theo đường cong cổ duyên dáng.
Cơ thể cường tráng của anh ôm lấy cô từ phía sau.
Theo đau đớn rất nhỏ.
Dư Mẫn cảm nhận được có thứ gì đó áp vào eo mình, nụ hôn phía sau vẫn như cũ không nhanh không chậm, nhưng hơi thở lại dần nặng nề hơn.
Rất nhanh cô bị ấn vào trước gương, hai tay chống lên gương để giữ thăng bằng.
Sự lạnh lẽo trên mặt gương khiến Dư Mẫn rùng mình, nhưng không thắng nổi nhiệt độ cực nóng đang dâng lên trong cơ thể.
Ngay cả mặt gương cũng bị mờ đi bởi hơi thở của cô.
Tay cô chống lên mặt gương, lễ phục lỏng lẻo treo ở bên hông, dấu hôn và dấu răng rải rác trên bả vai, núʍ ѵú cũng có những vệt đỏ, bị người chà đạp mà trở nên sưng đỏ, hưng phấn đứng thẳng.
Một vùng da lớn của Dư Mẫn đỏ bừng vì du͙© vọиɠ.
Ở phía sau cô, thủ phạm chính biến cô thành dáng vẻ này đang vặn hông cô, vẫn duy trì bộ dáng mũ áo chỉnh tề, cầm gậy thịt cắm vào trong cơ thể cô, chậm rãi thọc vào rút ra.
“Mỗi lần đều phải dùng cách này sao?” Tưởng Thừa Trạch luồn một tay vào giữa hai chân Dư Mẫn, ngón tay véo phần đùi bên trong, “Những thứ thông minh của em chỉ để dành cho anh phải không?”
Anh chôn sâu trong cơ thể cô, lòng bàn tay giống như có dòng điện, khiến cô từ chân đến ngón chân đều căng thẳng phát run.
Bỗng nhiên dừng lại, bàn tay hơi dùng sức, buộc cô phải nhìn vào gương, “Bộ váy này rất hợp với em, em biết không.”
Ẩn ý là, nếu không em cũng sẽ không nhờ anh kéo khóa.
Sự xấu hổ trước gương khiến Dư Mẫn đặc biệt hưng phấn, chất lỏng bôi trơn cứ thế tiết ra, nhỏ giọt.
Câu hỏi lúc chiều lại một lần nữa hiện lên trong đầu.
Vì sao lại im lặng? Vì sao lại để mặc người ta giễu cợt?
Cô không biết tại sao anh lại quan tâm đến vấn đề này nhiều như vậy.
Bị ép mắc cạn trong bãi cát du͙© vọиɠ, cô chỉ có thể thở yếu ớt, “Anh mạo muội xông vào một thế giới không thuộc về anh… Anh phải có kế hoạch, phải hy sinh một thứ gì đó…”
“Cái gì kế?” Người phía sau sửng sốt một chút, nhưng vẫn không nhúc nhích như cũ, “Hòa hợp với tập thể, được công nhận?”
Dư Mẫn mím môi, không nói chuyện.
Tấm gương phản chiếu chân thực diện mạo của cô lúc này.
Từ hai gò má đến lỗ tai đều ửng đỏ, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, vài sợi tóc đen dính bết vào đó, khiến làn da trắng nõn của cô càng thêm ửng hồng.
Đôi môi đầy đặn hơi hé mở, khí thở ra trong khi cô thở dốc phả vào gương ngưng tụ thành một đám sương.
Chóp mũi hếch lên cũng có chút phiếm hồng, đôi mắt mê man khép hờ, hàng mi dài mảnh mai rung rinh, phản chiếu tình cảm cùng du͙© vọиɠ, mơ hồ thành một vệt mờ ảo.
Như một cơn nước lũ dâng trào, ký ức ùa về trong tâm trí.
Lần đầu tiên anh hôn lên da thịt cô, lần đầu tiên anh áp cơ thể rắn chắc nóng bỏng của mình vào cơ thể cô, lần đầu tiên ngón tay anh luồn vào mái tóc dày của cô, đặt toàn bộ trọng lượng lên người cô…
Suy nghĩ của cô không khỏi quay về đêm mưa nhiều năm trước.
Sau khi Tô Mạn từ chối Từ Hàng, Từ Hàng vì đau lòng nên đã lựa chọn ra nước ngoài tiếp tục học cao học.
Cùng với sau khi chia tay Tưởng Thừa Trạch, Tô Mạn nhận ra người mình thực sự thích là Từ Hàng, không bao lâu sau cũng chọn ra nước ngoài, cùng Từ Hàng ở bên nhau.
Cuối tháng tám, sau khi Tô Mạn xuất ngoại được một tuần, nhớ tới một số thứ còn sót lại trong căn hộ, nhờ Dư Mẫn gửi qua bưu điện.
Ngay bên ngoài cổng tiểu khu của Tô Mạn, Dư Mẫn lại một lần nữa nhìn thấy Tưởng Thừa Trạch.
Trong chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đã từng chở cô.
Khi đó Tưởng Thừa Trạch không có địa vị cao như bây giờ, đi đâu cũng có tài xế.
Khi đó anh vẫn có thói quen tự mình lái xe.
Dư Mẫn từ xa đã nhìn thấy cửa kính ô tô hạ xuống, anh đậu xe bên đường, tựa vào ghế hút một điếu thuốc.
Thành phố C cuối tháng tám vừa vặn là mùa mưa.
Bầu trời từ sáng sớm đã ấp ủ dấu hiệu sắp mưa, khi Dư Mẫn đến nơi đã có những hạt mưa rải rác, sau khi đóng gói tất cả gói hàng và gửi đi, cơn mưa nhỏ rải rác đã biến thành những giọt nước to bằng hạt đậu.
Gió cũng nổi lên, thổi mạnh bức màn mưa, cuốn những hạt nước bay tứ tung không có quy luật.
Để đối phó với tình huống bất ngờ này, Dư Mẫn đã để một chiếc ô trong túi của mình.
Nhưng vừa nhìn thấy Tưởng Thừa Trạch, cô liền lặng lẽ cất ô đi.
Kể từ khi dọn khỏi căn hộ của Tô Mạn.
Dư Mẫn không còn gặp lại Tưởng Thừa Trạch, cô chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy ảnh của anh ở trong vòng bạn bè của Tô Mạn.
Lúc đầu có một chút chua xót lướt qua trong lòng, nhưng sau đó lại thành thói quen.
Ảnh chụp thể hiện tình cảm trực tiếp cũng được, gián tiếp để lại giấu vết cũng thế.
Chỉ cần chấp nhận sự thật rằng hai người họ đang yêu nhau, nội tâm cô sẽ dần bình tĩnh lại không nổi lên gợn sóng nữa, thậm chí có thể chân thành khen ngợi chúc phúc cho cô ấy.
Thành phố mới, cuộc sống mới, công việc mới, bạn bè mới…
Giữa những bộn bề lo toan, thời gian trôi qua từng ngày, Dư Mẫn đã chậm rãi quên đi những cảm xúc hão huyền đó – giống như viên đá ném xuống mặt hồ, chỉ tạo ra những gợn sóng ngắn ngủi trước khi trở lại bình lặng – thậm chí nhớ đến một cái chớp mắt rung động kia cũng giống như một ảo giác.
Cô cho rằng mình đã sớm vất Tưởng Thừa Trạch ra sau đầu.
Nhưng khi Tô Mạn nói với cô rằng đã chia tay với Tưởng Thừa Trạch, giờ khắc này nhìn thấy anh ở bên ngoài tiểu khu.
Cô mới phát hiện.
Hóa ra ý niệm nào đó không phải là gợn sóng trên mặt hồ khi ném đá xuống, mà là bong bóng trong nước có ga.
Nếu không được mở ra, có lẽ sẽ không bao giờ biến mất.
Theo thời gian chuyển dời, bong bóng có thể chìm xuống đáy chai, nhưng chỉ cần va chạm nhẹ nhàng một chút, bọn chúng sẽ tranh nhau nổi lên trở lại.
Bành trướng, chồng chất.
Bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen dày đặc,
Gió rít từng hồi, tiếng bánh xe lăn trên mặt đường trơn trượt để lại tiếng rít dài, ngay cả những chiếc xe chạy qua đèn pha cũng bị màn mưa mông lung che khuất.
Một tay Dư Mẫn che đỉnh đầu, một tay duỗi thẳng ra, nghiêng người chặn taxi đang chạy ngang qua.
Cơn mưa bất chợt khiến nhiệt độ giảm mạnh.
Làm ướt quần áo đơn bạc dán sát vào da.
Gió lạnh thổi đến khiến người ta run lên, cô không khỏi hơi khom người, co rụt vai lại, tận lực giảm bớt phần da thịt lộ ra ngoài.
“Dư Mẫn.”
Cô đông cứng trong cái lạnh tê tái không biết bao lâu, cách đó không xa rốt cuộc cũng truyền đến một giọng nói gọi tên cô.
Chiếc xe ô tô màu đen từ từ lăn bánh qua vũng nước tiến về phía cô.
Cô chuyển động cổ, khuôn mặt Tưởng Thừa Trạch lộ ra qua cửa sổ xe đang hạ xuống, hơi kinh ngạc, “Sao em lại ở đây?”
Giọng nói trong mưa nghe không rõ ràng, nhưng qua khẩu hình và vẻ mặt thì không khó để hiểu.
“Em tới…” Dư Mẫn mới mở miệng liền cảm thấy mũi ngứa ngáy, không nhịn được dùng tay bịt mũi lại, “Hắt xì…”
Tưởng Thừa Trạch khẽ nhíu mày, “Lên xe trước đã.”