Tro Tàn

Chương 7: Ích kỷ (1689)

Tại sao lúc đó lại ngăn Tưởng Thừa Trạch lại?

Tất cả đều là vì Tô Mạn sao? Hay là không đành lòng đối với Tưởng Thừa Trạch? Hay là còn vì sự ích kỷ của bản thân cô – muốn duy trì hình tượng của bản thân trong lòng anh?

Dư Mẫn cũng không biết.

Khoảnh khắc đó diễn ra quá nhanh, cô không thể xác minh được hoạt động tâm lý của bản thân vào thời điểm đó.

Cô thậm chí còn không hiểu tại sao Tưởng Thừa Trạch đi đỗ xe mà không bước ra từ thang máy mà lại đi cùng đường với cô.

Thân thể đã phản ứng trước đại não, kéo cánh tay anh.

“Làm sao vậy?” Tưởng Thừa Trạch hỏi.

“Em…” Dư Mẫn ấp úng, đột nhiên cái khó ló cái khôn, “USB của em bị rơi rồi.”

“USB.”

“Vâng, vẫn luôn treo ở trên chìa khóa, vừa nãy em mới phát hiện không thấy đâu nữa.” Dư Mẫn vừa nói vừa móc chìa khóa từ trong túi ra.

“Có thể nào rơi ở trong xe không?”

Tưởng Thừa Trạch nhíu mày, bước chân đi về hướng thang máy.

Dư Mẫn vội vàng túm lấy anh, “Không có…”

“Lúc nãy ở trên xe em không động vào chìa khóa, sau khi xuống xe mới lấy ra khỏi túi, có khi là rơi ở trên đường rồi.” Cô lôi kéo anh đi về phía ngoài cửa, “Anh tìm giúp em với, bên trong có rất nhiều tư liệu quan trọng.”

Vừa nói vừa ngồi xổm xuống, gạt bụi cây ven đường sang một bên.

Tiểu khu lờ mờ ánh đèn.

Tưởng Thừa Trạch im lặng hai giây, sau đó ngồi xổm xuống, mở đèn pin trên điện thoại lên, cùng Dư Mẫn tìm kiếm.

“Em nói là trên đường trở về mới lấy chìa khóa ra?”

“Vâng, Mạn Mạn đưa cho em chìa khóa nhà cô ấy và thẻ kiểm soát ra vào ở tầng dưới, em thấy sắp đến nơi nên lấy chìa khóa ra trước, không biết có phải lúc ấy bị rơi USB không.”

“Ở chỗ nào cơ?”

“Ở đâu đó quanh đây thôi, cụ thể chỗ nào thì em cũng không chắc lắm.”



Dư Mẫn làm bộ làm tịch tìm kiếm.

Khi chạm đến một bụi cây nào đó, cành cây đột nhiên chuyển động, một bóng đen từ giữa nhảy ra, vung móng vuốt lao về phía cô.

Cô theo bản năng lui lại phía sau, vì tư thế ngồi xổm nên ngửa ngã ra.

“A…”

Cùng với một tiếng rêи ɾỉ đau đớn, Dư Mẫn ngừng lại, phát hiện bản thân vẫn chưa chạm đất.

Tưởng Thừa Trạch ở sau lưng cô, vững vàng đỡ lấy cô.

Mà thứ vào lao vào cô cũng bị cánh tay dang rộng của anh chặn lại.

Là một con mèo hoang màu đen.

Nó xù lông, phát ra tiếng khè khó nghe.

Tưởng Thừa trạch chặn cánh tay của nó, bị nó cào ra những vệt đỏ sậm đáng sợ, rách da, máu chảy thấm ra bên ngoài.

“Anh không sao chứ?” Dư Mẫn vội vàng ngồi dậy, nắm lấy cánh tay Tưởng Thừa Trạch, xem vết thương của anh.

Con mèo hoang thấy hai người không có thêm động tác gì nữa, liền khè khè lui về phía sau, sau khi đến một khoảng cách an toàn thì biến mất trong nháy mắt.

Dư Mẫn nhìn bộ dạng bẩn thỉu của nó từ xa, không khỏi nhíu chặt mày, “Móng vuốt của nó sắc quá, anh phải băng bó một chút, còn phải tiêm vắc-xin phòng bệnh nữa.”

“Em đưa anh đi bệnh viện.” Cô đứng dậy.

“Không sao, chỉ là một vết xước thôi, trong hai mươi bốn giờ tiêm vắc-xin phòng bệnh là được.” Tưởng Thừa Trạch lúc này mới rút tay về, “Đi tìm đồ cho em trước đã.”

Dư Mẫn có miệng khó trả lời, một hồi lâu sau mới mở miệng, chỉ nói một câu, “Được.”

Có người nói, một người rung động với một người thường chỉ là trong nháy mắt, có người nói, một người bị người khác hấp dẫn lại không phải là nhất thời, vạn lần sa ngã đều có dấu vết để lại.

Dư Mẫn không biết nên đồng ý với cách nói nào.

Ký ức là thứ có thể bị can thiệp bởi những cảm xúc sau này, không đáng để tin cậy trăm phần trăm.

Thử hỏi có phải ngay lúc đó, hoặc là sớm hơn, cô đã có những tâm tư không nên có với Tưởng Thừa Trạch.

Dư Mẫn không thể nói rõ.

Cô chỉ biết sau khi Tô Mạn đi tới, đau lòng nắm lấy tay Tưởng Thừa Trạch, không chuyên nghiệp lấy khăn giấy ra giúp anh chà lau.

Mà Tưởng Thừa Trạch lại cứ để cô ấy nắm lấy, cũng một câu “không sao”, nhưng giọng điệu lại vô thức mềm mỏng hơn.

Cô quả thật đã cảm nhận được một loại cảm xúc khó chịu xa lạ.

Nó chua chua chát chát, trong l*иg ngực không khỏi run lên, giống như hâm mộ, lại giống như đố kỵ.

“Mạn Mạn, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Cậu cùng Từ Hàng cũng đã… cậu còn muốn kéo dài sao?”

Ban đêm, nằm trong ổ chăn, Dư Mẫn hỏi Tô Mạn.

“Ừm.” Tô Mạn đáp lại, rối rít lại trằn trọc, “Nhưng mà, tớ nên nói như thế nào, tớ nên nói rõ ràng với Từ Hàng như thế nào đây?”

Từ Hàng?

Cô ấy vẫn chọn Từ Hàng sao?

Một khắc nghe được câu ấy, Dư Mẫn hơi nhẹ nhàng thở ra, “Mặc kệ cậu nói như thế nào, hắn cũng sẽ vui vẻ.”

“Vui vẻ?” Tô Mạn nói, “Nhưng tớ muốn từ chối cơ.”

“Từ chối?”

“Ừ, hôm này nhìn thấy Tưởng Thừa Trạch bị thương, tớ thật sự rất lo lắng, rõ ràng chỉ là vết thương nhỏ… Nhưng lúc đó tớ liền xác định, tớ thích Tưởng Thừa Trạch hơn.”

Thế à…

Thật giống như vui mừng vô ích rồi, thật lâu sau, Dư Mẫn mới nói tiếp, “Cậu nghĩ kỹ là tốt rồi.”

Vắc-xin phòng bệnh dại thường cần tiêm năm mũi.

Sau mũi đầu tiên vào ngày bị thương, tiêm mũi tiếp theo sau ba, bảy, mười bốn, ba mươi ngày.

Bệnh nhân bị thương nặng có thể phải điều trị kết hợp với glubotin, tiêm thêm hai đến ba mũi.

Dư Mẫn sau khi tìm hiểu trên Baidu cách đối phó với việc bị cào thì chia sẻ cho Tô Mạn xem.

Để lấp liếʍ.

Cô từ chối lời mời đến sống chung với Tô Mạn, không quá hai ngày đã tìm một căn phòng gần công ty rồi dọn đi.

Khi căn phòng mới được trang trí xong, Tô Mạn mang theo quà đến cửa, nói với cô một tin tức tốt.

Cô ấy và Tưởng Thừa Trạch đã bắt đầu mối quan hệ chính thức.

“Lần trước tớ lừa anh ấy, hiện tại chúng tớ vừa mới xác nhận quan hệ, tớ không dám dẫn anh ấy đến gặp cậu, chờ thêm một khoảng thời gian nữa tớ sẽ nói thật với anh ấy, chúng tớ lại mời cậu đến ăn cơm.”

Tô Mạn lôi kéo tay cô nói.

Đã sớm đoán trước được kết quả, phản ứng của Dư Mẫn so với lần trước khéo léo hơn rất nhiều, lập tức cười nói, “Vậy tớ đây chỉ có thể chờ rồi.”

Nhưng mà lại không chờ được.

Từ hôm đó khoảng một tháng sau, Tô Mạn quyết định chia tay với Tưởng Thừa Trạch.

“Chia tay?”

Khi nhận được cuộc điện thoại của Tô Mạn, Dư Mẫn rất ngạc nhiên.

Khi Tô Mạn và Tưởng Thừa Trạch bắt đầu chính thức hẹn hò, hầu hết mọi bài đăng trong vòng bạn bè của Tô Mạn đều là về Tưởng Thừa Trạch.

Hoa tươi, phim ảnh, bánh kem, những điều bất ngờ… bọn họ cũng giống như những đôi tình nhân mới yêu.

Dư Mẫn tìm thấy một video bọn họ hẹn hò trong vòng bạn bè.

Đôi mắt Tô Mạn cười cong lên, không kiêng nể gì tựa vào vai Tưởng Thừa Trạch, giống như con chim sơn ca ríu ra ríu rít.

Mà Tưởng Thừa Trạch cứ như vậy dung túng nhìn cô ấy.

Hai người nhìn qua rõ ràng vô cùng xứng đôi, vô cùng hạnh phúc.

Tai sao chưa đến một tháng đã chia tay rồi?

“Được rồi, tại sao lại muốn chia tay?” Dư Mẫn hỏi.

“Tớ…” Tô Mạn ở đầu bên kia điện thoại khó xử trầm mặc, sau một lúc lâu mới ậm ừ, “Tớ phát hiện… tớ phát hiện thật ra Từ Hàng mới là người tớ thích hơn… Hoặc là nói từ trước đến nay tớ thích chỉ có Từ Hàng… chỉ là tớ cho rằng tớ cũng thích Thừa Trạch mà thôi.”

“Mẫn Mẫn, cậu có nhớ rõ ngày hôm đó ở dưới lầu, Từ Hàng hôn tớ không?” Tô Mạn nói, “Thật ra, đó là… nụ hôn đầu tiên của tớ, tớ cảm thấy rất kỳ diệu, lại cũng… rất hưởng thụ, tớ cho rằng hôn môi đều là như vậy, cho đến tận ngày hôm qua, tớ hôn Thừa Trạch.”

Không giống.

Sau rất nhiều năm, khi Dư Mẫn cùng người khác hôn môi, cô mới hiểu được những lời Tô Mạn nói lúc đó.

Không giống nhau, hôn môi với người mình thích và hôn môi với người mình có cảm tình, phản ứng thân thể hoàn toàn không giống nhau.

Có lẽ bộ não sẽ bị mù quáng bởi một ít phán đoán lý trí, hoặc là suy tính sâu xa.

Nhưng phản ứng của thân thể vẫn luôn trực tiếp mà chân thành.

Hôn là chốt mở của du͙© vọиɠ, là lối ra của tình yêu, là dấu bưu kiện của linh hồn…

Dù có thích hay không, thích nó nhiều đến mức nào…

Thân thể không có biện pháp nói dối.