Sau Khi Xuyên Sách, Cá Mặn Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 27: Con nào cũng là con

“Dừng tay!”

Giản Thành Hi từ xa chạy tới, trên trán của cậu bởi vì chạy nhanh mà có một tầng mồ hôi, hơi thở có chút dồn dập lại nghiêm khắc mở miệng: “Mấy đứa đang làm gì vậy?”

Cậu bé cao lớn sửng sốt, không ngờ người lớn lại về nhanh như vậy.

Lệ Tỏa Tỏa nhìn thấy Giản Thành Hi, nước mắt lập tức rơi xuống: “Ba.”

Giản Thành Hi vội vàng buông đồ trong tay xuống ôm lấy cô bé: “Tỏa Tỏa, không sao chứ.”

Phản ứng đầu tiên của cậu là an ủi con, không có rảnh để ý tới đứa trẻ cao lớn ở một bên, khung cảnh trong lúc nhất thời có chút hỗn loạn, lúc này, những phụ huynh khác cũng đã trở lại, nhao nhao tại hỏi là chuyện gì xảy ra.

Mà đứa bé cao lớn kia dứt khoát giơ cổ tay lên, ác nhân cáo trạng trước: “Lệ Tỏa Tỏa và Lệ Trầm không chỉ đánh con mà còn cắn con.”

Có người bị thương.

Phụ huynh Lý Hạ của đứa bé kia cũng là người bày sạp bán trái cây, vốn đã có oán khí với Giản Thành Hi, lúc này biết đứa bé nhà mình bị cắn, lại càng không buông tha người: “Giản Thành Hi, con nhà các người xảy ra chuyện gì vậy, đang êm đẹp lại đi đánh người, cậu dạy con như vậy sao?”

Bọn họ hùng hổ, có chút dọa người.

Lệ Tỏa Tỏa có chút lo lắng nhìn về phía Giản Thành Hi, dù sao đổi lại là tình huống trước đây, ba nhất định sẽ quở trách bọn họ.

Hết lần này tới lần khác...

Hôm nay Giản Thành Hi chỉ an ủi vỗ vỗ lưng con, sau đó quay đầu nhìn về phía mọi người, sắc mặt cậu bình tĩnh mở miệng nói: “Anh nói đứa bé nhà tôi đang êm đẹp lại đánh người, có chứng cứ gì không?”

Lý Hạ giơ cổ tay con mình lên nói: “Cái này còn chưa tính là chứng cứ sao?”

Giản Thành Hi cười cười nói: “Đây là chứng cứ, vậy chân con tôi bị thương bây giờ còn té ngã trên mặt đất thì nói thế nào, anh không tới tìm tôi, tôi còn muốn tìm anh đòi một lời giải thích đó.”

Lý Hạ phản bác: “Cậu nói vậy là có ý gì, con nhà tôi cũng đã bị cắn, con nhà cậu ngã một chút thì có thể so sánh sao?”

Giản Thành Hi ngẩng đầu, giọng nói dứt khoát quả quyết: “Con nhà anh là con, con nhà tôi không phải là con sao?”

Lý Hạ nghẹn lời: “Cậu...!”

Trên chợ người đến người đi, người đi ngang qua dần dần đều bị hấp dẫn lại đây. Thật ra lúc trước chuyện trẻ con trong thôn bắt nạt lẫn nhau cũng không ít, chỉ là trước đây đều không có ai để ở trong lòng, đều là chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có chuyện. Nhất là trước kia, Giản Thành Hi mặc kệ sống chết của hai đứa nhỏ, cho dù thật sự bị bắt nạt cũng sẽ vì cái gọi là mặt mũi mà không cãi vã với người khác, lúc này mới dẫn đến việc các thôn dân dám tùy ý khi nhục.

Nhưng hiện tại Giản Thành Hi đã khác.

Lý Hạ hít sâu một hơi, anh ta cúi đầu hỏi con mình: “A Hổ, là con đẩy bọn họ?”

Đứa bé cao lớn tên A Hổ bị cha nhìn như vậy, trong lòng hoảng hốt, cậu ta chột dạ nói: “Con không có, con chỉ muốn tìm Lệ Trầm chơi đá bóng mà thôi, là tự cậu ta què chân đứng không vững nên mới ngã trên mặt đất, không liên quan đến con. Con nào biết cậu ta là người què, người như vậy tại sao không thành thật đợi ở nhà, còn chạy tới quảng trường chơi, mắc mớ gì liên quan tới con?”

Sau khi Lý Hạ nghe xong có chút hài lòng, anh ta nhìn về phía Giản Thành Hi, ánh mắt tràn đầy ác ý lại tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Cậu nghe thấy chưa?”

Giản Thành Hi nửa ngồi xổm trên mặt đất, cậu tựa vào bên người Lệ Trầm, từ lúc A Hổ nói xong, cậu có thể cảm nhận được cơ thể căng thẳng của Lệ Trầm. Đứa nhỏ tuổi còn nhỏ cho dù có thành thục hơn nữa cũng không chống đỡ được nhiều lời ác ngôn ác ngữ như vậy, cho dù cậu bé đã nhẫn nại, Giản Thành Hi vẫn có thể cảm nhận được thân hình nhỏ bé của Lệ Trầm run rẩy, giống như là một chiếc thuyền nổi, yếu ớt không chịu nổi.

Cậu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Lệ Trầm.

Đó là con ngươi giống như con thú bị vây khốn, phiếm hồng, nhưng mặc dù trong thời điểm khổ sở như vậy, nước mắt cậu bé cũng không rơi xuống.

Nhưng đây rõ ràng là độ tuổi mà những đứa trẻ khác bị đυ.ng chạm đều sẽ khóc lớn.