Giản Thành Hi nói xong câu đó, biểu cảm trên mặt ông chủ quả nhiên đông cứng lại.
Bất kể là ở nơi nào, nhất là ở một tinh cầu vẫn có chiến hỏa quấy nhiễu như vậy, quân nhân vĩnh viễn đều có lực uy hϊếp nhất, là thân phận và sự tồn tại có thể trấn áp được người khác nhất.
Giản Thành Hi cầm dịch dinh dưỡng của mình đi, sau đó quét trả 62 tệ rồi lễ phép mỉm cười: “Tạm biệt.”
Cậu rời đi rất tiêu sái, một chút tiền cũng không thèm chiếm.
Sau khi cậu rời đi, những người khác trong thôn vẫn chưa tính tiền, nhưng đều nhìn thấy hình ảnh Giản Thành Hi ở trước quầy hàn huyên thật lâu với ông chủ, mọi người nhao nhao liếc nhau, nhỏ giọng nghị luận:
“Chắc chắn người này đã nhắm trúng ông chủ.”
“Dáng dấp xinh đẹp chính là có ưu thế mà.”
“Không học được.”
“Đúng vậy đúng vậy, trượng phu không ở nhà còn không biết kiềm chế như vậy.”
“Thật không biết xấu hổ.”
Giản Thành Hi đi từ trong cửa hàng ra, chuẩn bị trở lại quảng trường tìm con của mình.
Mấy ngày nay bởi vì chân bị thương nên Lệ Trầm vẫn luôn rầu rĩ không vui, đứa nhỏ kia trời sinh có tính hiếu thắng, lại càng không thích nói chuyện với người khác, cho dù Giản Thành Hi muốn khuyên bảo cậu bé cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Hôm nay có lễ hội, cậu cũng muốn để cho đứa nhỏ này vui vẻ một chút.
Vượt qua ngõ nhỏ, lúc Giản Thành Hi đang chuẩn bị tìm đứa bé, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước quảng trường truyền đến tiếng xao động.
Một đám trẻ con đang vây quanh lẫn nhau, tiếng nói chuyện cũng truyền từ xa tới gần, tiếng vui đùa ầm ĩ của bọn họ nương theo xô đẩy, mang theo ác ý, lôi kéo Lệ Trầm và Lệ Tỏa Tỏa.
Trong đó có một đứa nhỏ có chút cường tráng nói: “Lệ Trầm, đến chơi đá bóng cùng tụi này đi!”
Cậu ta cố tình xô đẩy Lệ Trầm.
Lệ Tỏa Tỏa chạy từng bước nhỏ tới, mang theo tiếng khóc nức nở: “Đừng đẩy anh trai tôi, chân anh trai tôi đang bị thương, không thể chơi.”
Hình như đám trẻ kia chính là muốn nghe những lời này.
“Cái gì mà chân bị thương, cậu ta chính là người què.” Ác ý của trẻ con vĩnh viễn trắng trợn nhất: “Lệ Trầm là một tên ngốc không có chân, không biết đi!”
Lệ Tỏa Tỏa xông tới ôm lấy cậu bé ngã trên mặt đất: “Cậu nói bậy, anh trai tôi không phải!”
Đứa nhỏ cường tráng kia cười đến dương dương đắc ý: “Là người què còn không cho người ta nói sao, tôi cứ muốn nói đấy, thì sao?”
“Cậu…” Hốc mắt Lệ Tỏa Tỏa đỏ bừng, cô bé còn nhỏ, cơ thể nửa quỳ trên mặt đất, giọng nói non nớt mang theo khóc nức nở: “Cậu cứ chờ đấy, tôi sẽ nói cho ba ba, ba ba sẽ dạy dỗ cậu!”
Đứa trẻ to lớn nghe xong không chỉ không sợ, ngược lại lộ ra sự khinh miệt mà cười, cậu ta đi tới ngồi xổm xuống đẩy Lệ Tỏa Tỏa một cái: “Tôi không sợ đâu, ba của các người căn bản cũng mặc kệ các người, cậu có thể làm gì được tôi nào…”
“A!”
Một tiếng kêu rên cực kỳ đau đớn đột nhiên cắt ngang trời cao.
Đứa bé trai cao lớn ôm tay của mình tru lên thành tiếng, trên cổ tay của cậu ta là một vết răng rất sâu, bởi vì dùng sức quá mức thậm chí còn tràn ra vết máu tươi. Ở trước mặt của cậu ta, là Lệ Trầm bị xô đẩy ngã trên mặt đất, trên môi Lệ Trầm hình như còn có một vết máu đỏ sậm. Cậu bé hung ác như một con đấu thú, đứa nhỏ lại không có chút sợ hãi nào, trong màn đêm đen kịt, đáy mắt của cậu bé chỉ có một mảnh âm trầm, hung ác nhìn kẻ địch.
Đứa nhỏ cao lớn ôm lấy bàn tay bị thương của mình nói với Lệ Trầm trên mặt đất: “Cậu dám cắn tôi, tôi đánh…”