Cửa phòng bị cậu mở ra lại nhẹ nhàng đóng lại.
Trong phòng yên tĩnh.
Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ chiếu vào, toàn bộ bầu trời vẫn bị lưới điện bao phủ, tăng thêm rất nhiều cảm giác áp lực.
Lệ Tỏa Tỏa vốn hô hấp đều đều nằm trên gối đầu chậm rãi mở mắt, cô bé ngồi dậy, trên thân hình nho nhỏ mặc một bộ quần áo đơn bạc, dùng mu bàn tay trắng nõn gầy yếu còn lưu chút dư vị chạm vào gò má mình bị Giản Thành Hi vuốt ve qua.
Nơi đó hình như còn sót lại nhiệt độ của ba.
Lệ Tỏa Tỏa nhìn về phía giường nhỏ cách đó không xa, thấp giọng nói: “Anh, anh nói xem ba có thể thật sự thay đổi hay không…”
“Tỏa Tỏa.” Giọng nói của Lệ Trầm ở trong căn phòng nho nhỏ rất rõ ràng, giường của cậu bé ở bên cửa sổ, cậu bé ngồi dậy, nhìn về phía em gái của mình, thấp giọng nói: “Em đừng quên, nếu như không phải bởi vì anh bị ngã gãy chân, lúc này ba ba đã cầm ngọc điệp chạy đi rồi.”
Không ai có thể tin rằng một con búp bê nhỏ có thể trưởng thành như vậy.
Hình như trên tấm lưng gầy yếu nhỏ bé kia đã phải gánh vác quá nhiều quá nhiều thứ.
Thân ảnh Lệ Trầm trong đêm tối có vẻ có chút áp lực lại nồng đậm,vẻ mặt cậu bé bình tĩnh: “Bây giờ không có ngọc điệp cho nên ông ấy vẫn còn ở lại, nhưng mà một ngày nào đó, khi ba ba tìm được người tình mới thì vẫn sẽ rời đi.”
Lệ Tỏa Tỏa mím môi.
Cô bé trầm mặc ngồi trên giường, trong nháy mắt đó, dường như cô bé nhớ tới rất nhiều thứ.
Chậm rãi, con ngươi ngăm đen của cô bé giống như chậm rãi nổi lên hơi nước.
Nhưng đứa nhỏ vẫn rất kiên cường cúi đầu lấy mu bàn tay lau nước mắt, tiếp theo, cảm xúc đáy mắt cô bé lại thay đổi, giống như là sương mù không tan được.
“Nếu đã như vậy, chỉ cân để cho mỗi tình nhân của ba đều biến mất là tốt rồi.” Lệ Tỏa Tỏa lộ ra một nụ cười non nớt lại sáng lạn: “Như vậy ba sẽ vĩnh viễn không đi, đúng không?”
Lệ Trầm nhìn em gái, chậm rãi gật đầu: “Ừ.”
Logic của trẻ con lúc nào cũng đơn giản.
Hai anh em liếc nhau, dường như đã yên lặng đạt thành nhận thức chung gì đó.
Như vậy, người một nhà chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau...
Ba ơi.
*
Ngày hôm sau
Trong những ngày nắng chói chang, Giản Thành Hi hái trái cây từ trên núi hai ngày trước đã chọn.
Hệ thống nói: [Nơi này trái cây còn có thể ăn, bởi vì khoảng cách thổ nhưỡng tương đối xa, cho nên hương vị của nó không bị chua như những cây khác.]
Giản Thành Hi ngồi dưới đất cầm từng trái cây lên xem, mấy ngày nay bọn họ cũng ăn không ít trái cây, lại phát hiện một hiện tượng thú vị. Những trái cây này có trái không có vị gì, nhưng có một ít trái cây lại lại có chút mùi vị của trái cây, hai loại trái cây này giá cả sẽ có chút khác nhau, ăn vào giá trị dinh dưỡng cũng sẽ khác nhau phải không?
Giản Thành Hi lâm vào trầm tư nói: “Rõ ràng đều là cùng một mảnh rừng trái cây, nếu đất đai đều bị ô nhiễm, vậy vì sao còn có trái cây có vị ngọt chứ?”
Hệ thống nói: [Dù sao mỗi một trái đều có thể chất không giống nhau.]
Giản Thành Hi đứng lên nói: “Hôm nay tôi tự mình đem hai giỏ trái cây này đi bán, đến lúc đó sẽ biết.”