Buổi tối, Giản Thành Hi về tới phòng ngủ.
Cậu theo thói quen đi sang phòng bên cạnh nhìn thoáng qua đứa nhỏ, lúc chuẩn bị rời đi góc áo lại bị túm lấy, cậu quay đầu lại, là bàn tay nhỏ bé gầy yếu, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đáng thương.
Giản Thành Hi cúi đầu hỏi: “Sao còn chưa ngủ.”
Đôi mắt thật to của Lệ Tỏa Tỏa đen thui, nhu thuận nói: “Con không ngủ được.”
Đêm tối yên tĩnh, làm cho Giản Thành Hi nhớ tới khi còn bé, cậu là cô nhi, sống nhờ ở nhà mợ, khi còn bé lúc sợ hãi cậu luôn hy vọng có mẹ ở bên, nhưng lại chỉ có thể ôm búp bê nhặt được ngủ một mình.
“Có phải sợ rồi không?” Giản Thành Hi cởi giày nằm xuống bên giường, tự nhiên vỗ vỗ lưng đứa nhỏ: “Ba ở đây.”
Sự dịu dàng của cậu khiến Lệ Tỏa Tỏa có chút thất thần.
Đã lâu không được ba ôm như vậy, thậm chí có thể nói là, từ khi cô bé biết nhớ tới nay cũng chưa từng được ba ôm.
Giản Thành Hi sờ mái tóc mềm mại của đứa bé dưới ánh trăng, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao Tỏa Tỏa không ngủ được?”
Lệ Tỏa Tỏa cảm nhận được sự vuốt ve dịu dàng của cậu, rũ mắt xuống, che giấu suy nghĩ trong đáy mắt, giọng nói của đứa nhỏ non nớt lại mềm mại, cô bé chôn đầu ở trong ngực Giản Thành Hi, giọng nói rất nhẹ: “Ba, cha thật sự không về nữa sao?”
Giản Thành Hi sửng sốt.
“Những đứa trẻ khác đều có cha.” Tay Lệ Tỏa Tỏa nắm chặt quần áo của cậu, giọng nói giống như mang theo chút tủi thân: “Vì sao con và anh trai lại không có.”
Thì ra là nhớ cha.
Giản Thành Hi thở dài trong lòng, cậu hỏi: “Con rất muốn có cha sao?”
Lệ Tỏa Tỏa nhẹ nhàng gật đầu, muốn thăm dò xem có phải cha của mình thật sự chưa chết hay không, có phải ba thật sự sẽ không tái giá bỏ trốn hay không.
Kết quả...
“Cái cũ không đi cái mới không đến.” Giản Thành Hi trực tiếp mở lời, hỏi: “Ba tìm cho các con một người cha mới nhé?”
“...”
Không khí trầm mặc trong nháy mắt.
Lúc lâu sau, Lệ Tỏa Tỏa nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, ba, con không nhớ cha nữa.”
“Bé ngoan.”
Giản Thành Hi sờ sờ đầu cô bé.
Giản Thành Hi dỗ đứa nhỏ ngủ, giường trong phòng của đứa nhỏ rất nhỏ cũng rất chật chội, căn phòng này cũ nát một cách thần kỳ, cậu nằm ở trên giường ngay cả chân cũng duỗi không thẳng nổi, nhìn đứa nhỏ dường như đã ngủ say thì chậm rãi lui ra rời đi, trong quá trình đứng dậy cậu còn không cẩn thận đυ.ng phải vết thương trên cánh tay.
Đau...
Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến cậu phải nhe răng trợn mắt, nhưng vì không muốn đánh thức đứa nhỏ, Giản Thành Hi vẫn cắn chặt răng nhịn xuống.
Chờ cảm giác đau đớn như thủy triều dần giảm bớt, cậu bước xuống giường, kéo cái chăn mỏng manh của đứa nhỏ lên một chút, sau khi xác định đứa nhỏ sẽ không bị cảm lạnh cũng không có vấn đề gì, cậu nhìn khuôn mặt trắng nõn của đứa nhỏ đang ngủ say khóe miệng gợi lên nụ cười ấm áp.
“Ngủ ngon.”
Giọng nói của cậu rất nhẹ, nhưng lại quý trọng và dịu dàng như trân bảo.