Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 68: Đồng đội của nó sao bằng đồng đội của ông được

Từ lúc biết quan hệ giữa Tống Nguyên và Tống Thụy Hàn, Chử Minh bắt đầu chú ý đến Tống Nguyên, sau đó phát hiện năng lực tổng hợp của Tống Nguyên không hề yếu, có thể sánh ngang với Tống Thụy Hàn.

Trong các bài huấn luyện hằng ngày, Tống Nguyên không chỉ đạt tiêu chuẩn về sức bền, mà tốc độ, sức mạnh, phản xạ đều đạt tiêu chuẩn, trình độ một chín một mười với Tống Thụy Hàn.

Tống Thụy Hàn dùng cơ giáp hạng vừa, hắn cũng dùng cơ giáp hạng vừa.

Tống Thụy Hàn bắn rất chuẩn, hắn cũng bắn không trật phát nào.

Tống Thụy Hàn dùng vũ khí lạnh rất điêu luyện, hắn cùng không kém cạnh là bao.

“Tên này cứ như phiên bản xấu tính của Tống Thụy Hàn ấy.” Chử Minh đưa ra lời nhận xét.

Sở dĩ Chử Minh nói hắn xấu tính, là vì cậu từng thấy hắn đánh đồng đội.

Ba đồng đội của Tống Nguyên yếu hơn hắn, có lẽ chỉ là cấp A, thành tích huấn luyện bình thường, không theo kịp tiến độ của hắn, đôi khi sẽ bị hắn lôi ra tẩn cho một trận.

Hắn đánh đồng đội như cách để hả giận, đánh rất thẳng tay, Chử Minh nhìn cũng phải nhíu mày.

“Tên kia dở rồi.” Chử Minh nói với vẻ đăm chiêu.

“Dở chỗ nào?” Tề Dữ hỏi.

Chử Minh: “Đồng đội của hắn dở hơn đồng đội của Tống Thụy Hàn.”

Tề Dữ: “……” Chử Minh ngẫm cả buổi, cho ra kết luận trớt quớt như vậy đấy.

Đồng đội của Tống Nguyên bị đánh cũng không dám hó hé nửa lời, ăn cơm vẫn ngồi chung bàn với hắn, nhưng nép nép vào một góc, không dám ngồi gần, cũng không hề giao lưu trò chuyện.

Chử Minh thấy Tống Nguyên đánh đồng đội không chỉ một, mà tận hai lần, lần thứ hai là lúc đang đi cùng Tề Dữ.

Tối hôm đó, Chử Minh và Tề Dữ leo rào định chuồn ra ngoài chơi, mới đứng ven tường đã thấy Tống Nguyên đánh bạn dưới ánh đèn mờ tối.

Vừa đánh hắn vừa chửi đổng lên: “Tụi mày là lũ phế vật, lũ rác rưởi, lũ vô dụng!”

“Suốt ngày vênh mặt làm như cấp A ghê gớm lắm, tới lúc huấn luyện thì phế không ai bằng.”

“Lũ ngu đần chúng mày mà cũng vào đội tuyển trường à, đúng là đồ vô dụng!”

Đồng đội của Tống Nguyên bị đánh lăn quay, hoàn toàn không dám đánh trả, chỉ dám ôm đầu xin tha.

“Xin lỗi, tôi sai rồi!”

Tề Dữ thấy Tống Nguyên đánh người, bình luận: “Tính cha nội này xấu thật.”

“Đúng vậy.” Chử Minh cũng thấy người này quá xấu tính “Riêng cái tính là thấy thua Tống Thụy Hàn rồi, Tống Thụy Hàn chưa bao giờ đánh người, toàn đánh gấu.”

Tề Dữ: “……” Tống Thụy Hàn từng nói, gấu đâu ra mà lúc nào cũng đòi đánh, nhưng kệ đi, Tống Thụy Hàn đâu có ở đây.

Tề Dữ và Chử Minh vừa xuất hiện, Tống Nguyên đã nhận ra, nhưng hắn không dừng tay mà vẫn tiếp tục đánh người.

Tề Dữ liếc Chử Minh: “Cha nội này còn xấu tính hơn cả ông đấy.”

Chử Minh lắc đầu: “Sao mà bằng tôi được, tôi xấu tính hơn nhiều, nhưng ngày thường tôi hay nhịn, chưa nổi giận bao giờ.”

Tề Dữ hoảng sợ: “Ông nói thật đó hả? Ông chưa nổi giận bao giờ, thế ai là người vừa chuyển hệ đã cho Điều Diệu ăn ba trận đòn?”

Chử Minh: “Cái đó phải trách Điều Diệu chứ, sao lại trách tôi xấu tính được.”

“Đúng vậy, sao lại trách ông được.” Tề Dữ hất cằm ra hiệu hãy nhìn Tống Nguyên, “Chắc chắn là nó cũng đang nghĩ như thế, tuy tao đánh nhau, nhưng lỗi là của thằng bị đánh, tao chẳng làm gì sai cả.”

Chử Minh: “……”

Chử Minh trừng Tề Dữ, Tề Dữ cười gượng: “Tui nói phong long thế thôi.”

Chử Minh nhìn Tống Nguyên đánh đồng đội, lộ vẻ nghiền ngẫm: “Thì ra nhìn người khác đánh nhau là cảm giác này.”

Tề Dữ: “Ông không biết cảm giác nhìn người khác đánh nhau là sao à?”

Chử Minh: “Tôi lúc nào mà chẳng là đứa đánh nhau.”

Tề Dữ: “……”

Lúc Chử Minh đánh Điền Diệu, Khâu Tư Viễn từng bắt gặp và ngăn cản cậu, lúc đó Chử Minh còn thấy Khâu Tư Viễn đúng là thích chõ mũi vào việc người khác, giờ nhìn Tống Nguyên đánh đồng đội, Chử Minh đã hiểu vì sao Khâu Tư Viễn lại làm như thế.

Chử Minh cũng muốn chõ mũi vào việc người khác.

Tống Nguyên không giống Chử Minh, Chử Minh đánh nhau chuyên chọn mặt gửi đấm, đánh vào những chỗ nhìn là thấy ngay, Tống Nguyên thì thích đánh vào người, đặc biệt là phần bụng, đánh cho đồng đội kêu rên thảm thiết, nhưng nhìn không thấy vết thương nằm ở đâu.

Tề Dữ: “Cha nội này cuồng bạo lực quá.”

“Bắt nạt kẻ yếu mà cuồng bạo lực gì chứ.” Chử Minh lắc đầu, “Cuồng bạo lực chân chính là phải thế này này.”

Chử Minh tiến lên một bước, hét lớn: “Ê! Cái thằng tao từ chối hiểu bên kia, dừng tay lại ngay!”

Tề Dữ: “……!”

Tống Nguyên nghe Chử Minh nói, không quay đầu nhìn cậu mà còn quát lớn: “Lượn đi, đừng có chõ mũi vào việc của tao.”

Chử Minh cảm thấy thật vi diệu: “Lúc trước tôi cũng nói câu này nè, thì ra nghe người khác nói câu này là cảm giác như thế.”

Tề Dữ hỏi: “Cảm giác gì?”

“Cảm giác muốn vả vẹo mỏ nó.” Chử Minh lớn tiếng nói tiếp, “Ê, cái tên thua kém Tống Thụy Hàn kia, tao kêu mày dừng lại, có nghe không?”

Tống Nguyên nghe câu “thua kém Tống Thụy Hàn” mới chịu dừng tay, nhìn Chử Minh bằng vẻ mặt oán độc: “Mày cứ thích xen vào việc người khác đúng không?”

Chử Minh kiêu ngạo nói: “Đúng, nhìn mày đánh nhau tao khó chịu, tao không đánh nhau, sao mày dám đánh!”

Tề Dữ: “……”

Tề Dữ sắp xoắn tít lên rồi.

Tống Nguyên tuy dễ ghét, nhưng dù sao cũng là anh em của Tống Thụy Hàn, Tề Dữ sợ hai người đánh nhau thật, lại không biết làm sao để ngăn cản Chử Minh, bèn nhanh trí nhắn tin cho Yến Trường Hạ:【Đội trưởng! Chử Minh sắp đánh nhau rồi!】

Yến Trường Hạ:【Đánh ai?】

Tề Dữ:【Tống Nguyên.】

Yến Trường Hạ:【Thế thì đánh đi.】

Tề Dữ:【???】

Thế thì đánh đi là ý gì? Là ý mà tui đang hiểu ấy hả?

Tề Dữ liếc mắt nhìn Tống Nguyên, thầm nghĩ hôm nay không ai cứu được ông bạn rồi, tự cầu nguyện đi ha.

Tống Nguyên hung hăng nhìn Chử Minh: “Mày là đồng đội của Tống Thụy Hàn chứ gì?”

“Đúng.” Chử Minh nhìn Tống Nguyên một lượt từ trên xuống dưới, “Tuy tóc của mày và Tống Thụy Hàn đều màu bạc, nhưng mày thua Tống Thụy Hàn xa lắm, Tống Thụy Hàn chưa bao giờ đánh đồng đội, đương nhiên, có thể là vì đánh không lại.”

Tống Nguyên ghét nhất là người khác đem hắn ra so sánh với Tống Thụy Hàn: “Tốt nhất là mày đừng nhắc tới Tống Thụy Hàn trước mặt tao.”

Hắn càng không cho, Chử Minh càng thích nhắc: “Vì sao không được nhắc, vì mày thua kém Tống Thụy Hàn à?”

“Mày thua Tống Thụy Hàn là thật! Ngại gì mà không nhắc! Mày chẳng có điểm nào hơn Tống Thụy Hàn cả, nhất là đồng đội, Tống Thụy Hàn may mắn hơn mày nhiều, đồng đội ai ai cũng mạnh, mày nhìn lại mày xem, mày phế như lũ đồng đội mà mày vừa chửi ấy.”

Tống Nguyên không nhịn được nữa: “Đồng đội của Tống Thụy Hàn mạnh thì đã sao, toàn não thần kinh hết.”

Chử Minh hừ lạnh một tiếng: “Còn mày không chỉ não thần kinh, mà thực lực còn thua Tống Thụy Hàn.”

Chử Minh chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Tống Nguyên vốn quen thói côn đồ, tất nhiên cả hai đánh nhau ngay tại chỗ.

Chử Minh với kinh nghiệm đánh nhau phong phú, tuy gần đây không ra tay, nhưng nắm tay vẫn tràn đầy kỹ xảo, động tác đánh người vẫn cực kỳ hung ác, lần nào cũng nhắm vào mặt Tống Nguyên mà đánh.

Tống Nguyên là cấp S, cũng giỏi đánh nhau, hơn nữa ra tay rất nặng, may mà Chử Minh không yếu mới có thể né được những cú ra đòn của hắn.

Trước khi hai người đánh nhau, Tề Dữ lo sốt vó, còn định ngăn cản, chờ hai người đánh nhau thật, Tề Dữ đứng bên vừa xem vừa trầm trồ.

“Tuyệt vời, ai cũng giỏi cả, Tống Nguyên mạnh tay phết, nhưng Chử Minh né đòn đỉnh chóp, hai bên xem như hòa nhau một ván.”

Tống Nguyên sợ Tề Dữ vào hỗ trợ, thấy Tề Dữ chỉ lo ăn dưa, không định nhúng tay vào mới yên tâm, kết quả mới lơ là một cái, đã bị Chử Minh đi đường quyền vào mặt.

Tề Dữ hô lên: “Xem ra vẫn là Chử Minh tài cao hơn một bậc!”

“Tất nhiên tôi phải hơn chứ!” Chử Minh càng đánh càng nhanh.

Tống Nguyên bị chọc tức, hai bên đánh nhau nảy lửa.

Đồng đội của Tống Nguyên thấy hai người đánh nhau, còn định khuyên can, “Hai người đừng đánh nữa!”

Tề Dữ tặc lưỡi: “Là người bị hại mà lại sợ Tống Nguyên bị người khác đánh, bệnh dữ chưa?”

Đồng đội của Tống Nguyên rất sợ hãi, cả người run rẩy nói, “Đừng đánh nữa, nói bọn họ đừng đánh nữa……”

Tề Dữ hỏi: “Vì sao, bọn họ đánh nhau náo nhiệt thế cơ mà, hay là ông bạn sợ Tống Nguyên thua?”

Đồng đội của Tống Nguyên không dám tiếp lời.

Tề Dữ: “Xem ra tôi đoán đúng rồi, ông sợ Tống Nguyên thua, sau đó lại đánh ông cho hả dạ chứ gì, yên tâm đi, Chử Minh đánh được lần đầu thì đánh được lần hai, lần ba, nếu bị Tống Nguyên đánh mấy ông cứ mách với Chử Minh, Chử Minh sẵn lòng tẩn nó thêm vài trận nữa.”

Chử Minh rất tán đồng: “Không sai, đánh được lần đầu thì còn lần hai lần ba nữa!”

Chử Minh miệng nói tay làm, lại đấm một phát vào mặt của Tống Nguyên.

Đồng đội của Tống Nguyên bị dọa ngu người, vừa lăn lết vừa bỏ chạy.

Tề Dữ ngẫm nghĩ một chút, sau đó liên hệ với Tống Thụy Hàn:【Ông biết chuyện Tống Nguyên và đồng đội quan hệ không hài hòa chứ?】

Tống Thụy Hàn:【Biết, cậu ta hay đánh đồng đội.】

Tề Dữ:【Xem ra ông cũng bắt gặp cảnh đó rồi, thế nếu có người thấy Tống Nguyên đánh đồng đội liền xông lên ngăn cản, thì ông thấy sao?】

Tống Thụy Hàn:【Cản thì cản, vốn cũng nên ngăn cản mà.】

Tề Dữ:【Xem ra ông cũng đồng ý với hành động đó, thế lỡ người kia ngăn cản Tống Nguyên sau đó hai bên đánh nhau, thì ông thấy thế nào?】

Tống Thụy Hàn:【……】

Tống Thụy Hàn:【Chử Minh đánh nhau với Tống Nguyên à?】

Tề Dữ ngạc nhiên:【Sao ông đoán hay vậy, tui chưa nhắc tới tên Chử Minh luôn?】

Tống Thụy Hàn trực tiếp hỏi:【Bọn họ đánh nhau ở đâu?】

Tề Dữ báo địa điểm cho Tống Thụy Hàn, sau đó Tống Thụy Hàn lập tức có mặt.

Lúc Tống Thụy Hàn đến, Chử Minh đã đánh sưng mặt Tống Nguyên, nhưng Tống Nguyên là cấp S, muốn đánh thành cái đầu heo còn cần thêm chút thời gian.

Tống Thụy Hàn thấy người bị đánh là Tống Nguyên thì thở phào nhẹ nhõm: “Quả nhiên là đánh không lại Chử Minh.”

Tề Dữ: “Tất nhiên, Chử Minh mà bị đánh là tui nhào vô rồi, ai rảnh đứng đó nhắn tin cho ông.”

Tống Thụy Hàn chỉ đứng nhìn hai người đánh nhau, không hề có ý ngăn cản.

Tề Dữ thấy lạ bèn hỏi: “Ông không vào can bọn họ à?”

Tống Thụy Hàn: “Không cần, Tống Nguyên gợi đòn thật mà, cứ để Chử Minh đánh cho một trận cũng tốt.”

Chử Minh đánh Tống Nguyên sưng vêu mặt mũi, Tống Nguyên sắp tức điên luôn rồi.

“Thằng khốn nạn, mày cứ chờ đó!” Tống Nguyên không muốn bị Tống Thụy Hàn nhìn thấy vẻ chật vật của mình, dằn mặt Chử Minh một câu rồi bỏ đi.

Chử Minh: “Được, lúc nào tao cũng chờ mày hết.”

Chử Minh đánh Tống Nguyên bỏ chạy, sau đó quay sang nói với Tống Thụy Hàn: “Ông nói nó sửa nguyện vọng của ông, tôi thay ông cho nó một bài học.”

Tống Thụy Hàn: “Cảm ơn.”

“Chuyện nhỏ.” Chử Minh nghĩ nghĩ lại nói “Ông nói nó sửa nguyện vọng của ông là vì muốn chọn hệ Cơ giáp chiến đấu, nhưng lại không muốn học cùng hệ với ông, tôi thì thấy không phải chỉ vì lý do đó……”

Tống Thụy Hàn nghi hoặc hỏi: “Thế còn lý do gì nữa?”

Chử Minh: “Có lẽ nó sợ thua ông, vừa nãy tôi nói nó thua ông xa lắc, thể là nó bật tanh tách lao lên đòi đánh tôi.”

Tống Thụy Hàn: “Cậu ta cũng rất mạnh, không hề thua kém tôi.”

Chử Minh: “Mạnh thì có mạnh, nhưng đồng đội của nó sao bằng đồng đội của ông được.”

Tống Thụy Hàn: “……”

------------------------

Cảm ơn bạn Quỳnh Hoàng và Mạnh Thường Quân đã Donate cho mình. Dạo này dịch đau mắt đỏ, mọi người cẩn thận nha (ಥ﹏ಥ)