Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 67: Lại một cấp S nữa

Chử Minh quan sát Bạch Nghị Nhiên, kinh ngạc phát hiện ngoại hình của Bạch Nghị Nhiên có hơi giống Yến Trường Hạ, hai người là họ hàng, giống nhau cũng bình thường, nhưng khí chất thì mỗi người một vẻ.

Yến Trường Hạ cho người ta cảm giác lạnh nhạt khó gần, nhưng quen rồi mới biết thật ra anh là người dịu dàng, dễ thân.

Bạch Nghị Nhiên thì ngược lại, thấy Chử Minh nhìn mình, hắn cố nở một nụ cười hiền lành, nhưng nụ cười ấy vừa gượng gạo vừa giả trân, hơn nữa ánh mắt Bạch Nghị Nhiên quan sát Chử Minh cũng mang đầy toan tính.

Bạch Nghị Nhiên thấy Yến Trường Hạ và Chử Minh đứng chung một chỗ thì bước tới cười hỏi: “Em họ, từ lúc chuyển trường tới giờ mới gặp mặt, em khỏe chứ?”

Thái độ của Yến Trường Hạ khá lãnh đạm: “Không thấy mặt anh thì ta lúc nào cũng khỏe.”

Bạch Nghị Nhiên vẫn giữ nụ cười tươi: “Em họ à, có phải anh em ta hiểu lầm gì nhau không, sao em lại nói anh như thế, lần trước em vừa bị thương đã chuyển trường ngay, anh cứ lo mãi.”

Yến Trường Hạ không hề bị đả động: “Anh lo gì? Lo ta lành nhanh quá à? Thế thì để anh thất vọng rồi, vết thương của ta đã lành, còn có thể tham gia thi đấu.”

Bạch Nghị Nhiên lắc đầu ra chiều bất đắc dĩ: “Em họ, quả nhiên là em hiểu lầm anh rồi, có lẽ anh phải tranh thủ hôm nào rảnh, tự mình sang giải thích với cậu vài câu.”

Yến Trường Hạ lập tức lạnh mặt, không nói thêm gì nữa.

Chử Minh tò mò nhìn Bạch Nghị Nhiên: “Thì ra ông anh chính là Bạch Nghị Nhiên.”

Bạch Nghị Nhiên cười hỏi Chử Minh: “Cậu biết ta à?”

“Đúng vậy.” Chử Minh gật đầu, “Có nghe nói, hơn nữa còn nghe rất nhiều lần, cuối cùng hôm nay cũng được gặp người thật.”

Bạch Nghị Nhiên liếc nhìn Yến Trường Hạ một cái, có vẻ rất hưởng thụ cách nói năng của Chử Minh: “Vậy à, cậu rất muốn gặp ta?”

Chử Minh: “Đúng vậy, nghe nói ông anh là người có tinh thần lực cấp 2S, thật sự cao đến thế sao?”

Bạch Nghị Nhiên: “Tinh thần lực của ta đúng là cấp 2S.”

“Ồ thế à, tinh thần lực cao thật đấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người có tinh thần lực cao dữ dội như vậy.” Chử Minh hiếu kỳ hỏi, “Tôi hỏi một câu được không?”

Bạch Nghị Nhiên muốn lung lạc Chử Minh, hắn tỏ ra rất khách khí với cậu: “Được chứ, cậu hỏi đi.”

“Thế tôi hỏi nhé.” Chử Minh nghiêm túc nói, “Chủ yếu là vì tôi nghe người ta đồn ông anh gϊếŧ dị thú tê giác ở thành phố Thủy Loan, sừng tê giác ông anh cũng đang giữ, hiếm khi có dịp được gặp mặt, thành ra tôi muốn hỏi, sừng của nó ông anh giữ thật à?”

Nụ cười của Bạch Nghị Nhiên dần biến mất.

Ánh mắt của Yến Trường Hạ lóe ý cười.

Chử Minh vờ như không thấy thay đổi trên khuôn mặt Bạch Nghị Nhiên, tiếp tục nói: “Giờ trên mạng ai cũng đồn là ông anh đang giữ sừng tê giác, học sinh trường tôi cũng bảo chiếc sừng ấy hoa văn đặc biệt lắm, tôi thích mãi từ đó tới giờ, nghe nói chiếc sừng ấy phải 60 triệu tinh tệ, vừa hay anh hai mới cho tôi đúng ngần ấy số tiền, hay là chúng ta ngồi xuống thương lượng, ông anh bán chiếc sừng ấy cho tôi đi?”

Bạch Nghị Nhiên liếc Chử Minh, rồi lại nhìn Yến Trường Hạ, sau đó lập tức nhận ra Chử Minh đang cố ý, nụ cười trên khuôn mặt hắn nhạt dần: “Tinh tức trên mạng có sai sót, tê giác là ta gϊếŧ, nhưng sừng thì ta không giữ.”

Chử Minh làm bộ ngạc nhiên: “Thì ra không phải là ông anh đang giữ à, tôi biết ngay mà, nhìn vụng về như thế đâu giống người có thể cắt được sừng tê giác.”

Nụ cười của Bạch Nghị Nhiên đã không còn nguyên vẹn: “Cậu nghe em họ ta nói gì đúng không, ta và cậu chưa từng gặp mặt, cậu chỉ nghe một bề rồi có thành kiến với ta như thế?”

“Thành kiến? Đâu có.” Chử Minh nói, “Tuy chưa từng gặp nhau nhưng họ hàng thân thích của ông anh thì tôi đã gặp rồi, hắn bán hàng giả trên Sàn Đấu Giả Tưởng mà chẳng thấy ai dẹp, nhìn họ hàng là biết ông anh thuộc hạng người gì rồi.”

Chử Minh châm chọc Bạch Nghị Nhiên: “Nhưng ít ra còn đỡ hơn ông kia, không khăng khăng nói sừng đang ở trong tay mình, chứ ông kia là một mực khẳng định tê giác do ông ta tự gϊếŧ, sừng tê đang ở trong tay ông ta.”

Bạch Nghị Nhiên nghe Chử Minh nói vậy, biết là không thể lung lạc được Chử Minh, liền quay đầu bỏ đi ngay.

Yến Trường Hạ thở dài, thầm nghĩ Chử Minh đúng là phi thường, kẻ dối trá như Bạch Nghị Nhiên gặp phải cậu cũng tắt điện.

Yến Trường Hạ nhìn bộ dáng đắc ý của Chử Minh, thật sự rất thích sự kiêu ngạo của cậu ấy.

Tề Dữ đứng sau lưng Chử Minh, nghe hết những lời Chử Minh nói, lòng bội phục vô cùng: “Ông to gan thật, dám chọc giận Bạch Nghị Nhiên như thế.”

Chử Minh vẻ mặt không quan tâm: “Có sao, giỏi thì lên sân đấu đánh bại tôi nè!”

Bạch Nghị Nhiên rời khỏi sân huấn luyện thì khuôn mặt lập tức lạnh như tiền, Giản Phi Ngữ và Mông Soái cũng cùng hắn ra ngoài.

Mông Soái hỏi: “Nghị Nhiên, cậu nói gì với Chử Minh thế?”

“Nó là thằng khốn.” Bạch Nghị Nhiên không nhịn được văng tục.

Mông Soái cực kỳ đồng cảm: “Đúng, nó thật khốn nạn.”

Giản Phi Ngữ có chút kiêng kị Chử Minh, vừa nãy trong bài kiểm tra sức bền, Chử Minh có thể một hơi chạy 5 tiếng, Giản Phi Ngữ cảm thấy mình không thể làm được điều đó.

Giản Phi Ngữ hỏi Bạch Nghị Nhiên: “Chử Minh thật sự rất mạnh, không thể kéo về phe của chúng ta được sao?”

“Không thể.” Mặt Bạch Nghị Nhiên đã đen như đít nồi, “Mấy cậu nghiêm túc luyện tập đi, chúng ta sẽ đánh bại nó trên sân đấu.”

Không chỉ Giản Phi Ngữ khϊếp sợ vì thực lực của Chử Minh, mà huấn luyện viên Ô cũng hoàn toàn bất ngờ vì kết quả này.

Hai huấn luyện viên trở về phòng nghỉ, huấn luyện viên Ô nói: “Học viên đợt này khá thật, có đến 14 người hoàn thành được mục tiêu tôi đề ra, đặc biệt là Chử Minh, tận 5 tiếng, ngang ngửa với Bạch Nghị Nhiên rồi.”

Huấn luyện viên Bành cũng rất kinh ngạc, “Lúc mới tới đây, thấy nó kiêu ngạo như thế, tôi còn tưởng là cậu ấm nhà nào tiêu tiền mua vui, ai ngờ lại lợi hại như vậy, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.”

Huấn luyện viên Ô nói: “Tên nhóc đó đúng là…… Bảo nó khoe khoang, nó lại giả vờ tinh thần lực của mình chỉ mới cấp A, nói nó khiêm tốn, nó lại hận không thể xăm luôn chữ GIÀU lên trên mặt, quái thật đấy.”

Huấn luyện viên Bành: “Tuy tính cách kỳ cục, nhưng nó thật sự rất mạnh, tôi cứ tưởng vòng tuyển chọn lần này Bạch Nghị Nhiên thắng chắc rồi, nhưng có sự xuất hiện của Chử Minh, e là kết quả sẽ khó đoán.”

Huấn luyện viên Ô cũng đồng ý: “Đúng vậy, hơn nữa đồng đội của Chử Minh đều rất lợi hại, cả ba đều có thể kiên trì ba tiếng đồng hồ, đồng đội của Bạch Nghị Nhiên cũng thế, hai đội này mà gặp nhau thì, thú vị đấy.”

Buổi tối ăn cơm, các học viên trường khác đều đang quan sát Chử Minh.

Chử Minh vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn, Tề Dữ ngồi bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Chủ nhiệm Lương dặn chúng ta phải khiêm tốn một chút.”

Chử Minh: “Tôi vẫn đang khiêm tốn mà, ông không thấy tôi nói mình là cấp A à.”

Tề Dữ: “……” Nhưng những việc ông làm không A lắm!

Chử Minh rất vô tư: “Yên tâm đi, tài hoa thì giấu thế nào được, chúng ta tập huấn hai mươi ngày, sớm muộn gì bọn họ cũng biết thực lực của tôi thôi, phát hiện vào ngày đầu hay ngày cuối thì cũng chỉ cách nhau có hai mươi ngày chứ nhiêu, sao phải xoắn.”

Tề Dữ: “……” Ông lúc nào cũng lý do lý trấu, mà lần nào cũng vô lý nhưng đầy sức thuyết phục, thế mới hay chứ.

Trong lúc mọi người quan sát Chử Minh, Chử Minh cũng đang quan sát mọi người, cậu để ý tới một người rất đặc biệt, người kia có mái tóc màu bạc, trông rất giống Tống Thụy Hàn.

“Tống Thụy Hàn, tôi phát hiện ra người này hay lắm.”

Chử Minh vừa nãy đã chú ý đến người kia, lúc huấn luyện sức bền, người này cũng kiên trì được ba tiếng, hơn nữa hoàn toàn không thấy có dấu hiệu mệt mỏi.

Người kia ngồi cùng ba đồng đội của mình, nhưng đồng đội của hắn có vẻ sợ hãi, không dám ngồi gần, tất cả đều ngồi đối diện hắn, lặng lẽ ăn cơm, không ai nói với ai một câu.

Chử Minh ra hiệu với Tống Thụy Hàn: “Ông xem người tóc bạc kia, có giống anh em thất lạc nhiều năm của ông không?”

“Đâu ra mà thất lạc nhiều năm.” Tống Thụy Hàn thản nhiên nói, “Mới vài tháng không gặp thôi, đó là Tống Nguyên.”

“Tống Nguyên? Cũng họ Tống, anh em của ông thật đấy à?” Chử Minh rất kinh ngạc, “Cả hai đều tóc bạc, anh em ruột hả?”

“Không phải anh em ruột, tôi là con nuôi.” Tống Thụy Hàn liếc nhìn Tống Nguyên một cái, sau đó cụp mắt xuống, “Ba mẹ nuôi của tôi có ba đứa con, cậu ta là anh cả, lúc cậu ta vừa chào đời thì ba nuôi nhặt được tôi, thấy tôi cũng có mái tóc màu bạc, ông nghĩ đấy là duyên phận nên mang về nuôi cùng, tôi và cậu ta cũng xem như là anh em.”

Những việc này Tống Thụy Hàn chưa từng kể, ngay cả Tề Dữ cũng không biết.

Tề Dữ cũng rất ngạc nhiên: “Nghe ý ông thì hai người không chỉ là anh em hả?”

Tống Thụy Hàn: “Vì quan hệ hai bên không tốt lắm, Tống Nguyên không thích tôi, luôn cảm thấy tôi cướp ba mẹ của cậu ta nên lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ, tôi là con nuôi, nào dám tranh thứ gì với cậu ta, lúc nào cũng nhường nhịn, vậy nhưng cậu ta vẫn không hài lòng, chỉ muốn tôi biến mất.”

Tề Dữ và Chử Minh liếc nhau, không biết phải nói gì, cũng không dám đùa giỡn nữa.

Tống Thụy Hàn không để ý, tiếp tục nói: “Sau đó tôi nghe trường Quân Đội I chiêu sinh, nên lựa chọn đi học xa nhà, tinh thần lực của tôi là cấp S nên được đặc cách tuyển thẳng, cậu ta biết chuyện liền sửa nguyện vọng của tôi, đem hệ Cơ giáp chiến đấu sửa thành hệ Chế tạo cơ giáp.”

Chử Minh giờ mới biết vì sao lúc trước Tống Thụy Hàn lại học hệ Chế tạo cơ giáp, lúc đó ba người cùng tham gia bài kiểm tra chuyển hệ, Tống Thụy Hàn có nói mình bị sửa ngành học, nhưng không muốn nói nhiều, thì ra đây chính là nguyên do.

Chử Minh hỏi: “Vì sao nó phải sửa ngành học của ông?”

“Cậu ta bảo là thích thế, nói bình thường tôi cũng hay sửa chữa máy móc, học Chế tạo cơ giáp là hợp lý rồi.” Tống Thụy Hàn lại nhìn Tống Nguyên một cái, “Nhưng tôi đoán là cậu ta cũng muốn chọn hệ Cơ giáp chiến đấu, không muốn tôi chọn trùng hệ với cậu ta.”

Tống Nguyên xuất hiện ở đây, rõ ràng là học hệ Cơ giáp chiến đấu, suy đoán của Tống Thụy Hàn rất có lý.

Chử Minh nhìn không ra đồng phục của Tống Nguyên là trường nào, bèn hỏi Yến Trường Hạ: “Cậu biết nó học trường nào không?”

Yến Trường Hạ: “Trường Quân Đội Đồng Bằng.”

Chử Minh: “Trường này không dùng chữ số để đặt tên hả, có gì đặc biệt à?”

Yến Trường Hạ do dự nói: “Trường này phong cách hơi thô lỗ.”

Chử Minh nghi hoặc hỏi: “Thô lỗ thế nào cơ?”

Yến Trường Hạ: “Chương trình học của trường chú trọng huấn luyện thực chiến dã ngoại, lúc trước có người khiếu nại, nói trường Quân Đội Đồng Bằng lợi dụng học sinh gϊếŧ dị thú để kiếm tiền; học sinh trường này phải gϊếŧ dị thú khá nhiều, nhưng là vì kinh phí của trường thiếu thốn, cũng giống như trường Quân Đội I, vì kinh phí mà nhận học sinh đi cửa sau vậy đó.”

Chử Minh đã hơi hiểu: “Tinh thần lực của nó là cấp mấy?”

“Cấp S.” Tống Thụy Hàn nói.

“Quả nhiên là cấp S.” Chử Minh nhìn Tống Nguyên cũng thấy hắn giống cấp S, “Ghê gớm đấy, lại thêm một cấp S nữa, đợt tập huấn đặc biệt này thú vị ghê.”