Chử Minh lỡ va vào trò chơi, bay một phát, nhìn lại đã qua ba ngày.
Trong thời gian này, rất nhiều người đến đây tìm cậu, Chử Minh tải lại bản đồ nhiều lần, những người đến tìm cậu phần lớn đều có thể ghép trúng đôi ba lần.
Vốn dĩ tìm được cậu là chuyện đáng kích động, bọn họ xoa tay hầm hè, vắt óc suy nghĩ phải làm sao để đè đầu cậu xuống, nhưng ván đấu bắt đầu, bọn họ mới phát hiện cậu không hề nghiêm túc luyện tập, cậu ở đây để chơi Wingsuit Flying.
Chử Minh dõng dạc tuyên bố mình sẽ huấn luyện ở sân đấu sa mạc, còn mời top 1000 tới ghép đôi thi đấu với mình, giờ bọn họ tới, Chử Minh không so đấu nghiêm túc mà cứ vào trận rồi out ra, ai mà không tức.
Mấy hôm nay, Chử Minh chính là người được nhắc đến nhiều nhất trong Sàn Đấu Giả Tưởng, hầu hết mọi người đều mắng cậu, ngày xưa người khác tế cậu lên là vì thua đau quá, thua quê quá, không làm gì được mới hùa nhau chửi Chử Minh, nhưng lần này, cậu bị phốt là vì chơi quá trớn.
Ngay cả fan cuồng của Chử Minh cũng mắng cậu, nói cậu quá tự đại, ngủ say trên chiến thắng, sau này nhất định sẽ thua thảm, thậm chí lượng fan của cậu còn tụt dốc không phanh.
Ngày đầu tiên Mông Soái phát hiện cậu chơi Wingsuit Flying, out ra chửi cậu một trận, hôm sau cố chấp vào lại, phát hiện Chử Minh vẫn đang chơi.
“Nó bị điên à, Wingsuit Flying thì có gì mà chơi hoài vậy, cả ngày bay lui bay tới, sao nó không té gãy cổ luôn đi!”
Quý Tùng Nhạc cũng rất tức giận: “Nó sợ chứ gì, bình thường kiêu ngạo quen thói, vừa đấu thật cái rén ngang hông, tao thấy nó làm bộ chơi Wingsuit Flying thôi, sợ thua tụi mình mới là chính.”
Giản Phi Ngữ lại nhìn ra điểm kỳ lạ: “Cậu ta thật sự chơi Wingsuit Flying rất giỏi.”
Mông Soái gắt: “Chơi giỏi làm éo gì, đó là sân đấu sa mạc, không phải cung thiếu nhi!”
Giản Phi Ngữ chần chờ nói: “Nhưng tham gia thi đấu Wingsuit Flying đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, vậy mà Hỏa Long lại có thể liên tiếp chiến thắng, lần nào cũng đạt giải nhất.”
“Giải nhất Wingsuit Flying lấy về mà tế à! Sân đấu sa mạc, nhiệm vụ chính là gϊếŧ dị thú, nó sai trọng điểm rồi!”
“Có lẽ cậu ta chơi như vậy là có âm mưu gì đó?”
“Nó mà âm mưu gì, âm IQ thì có!”
Không chỉ đội của trường Quân Đội III tới tìm Chử Minh, mà Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn cũng tới.
Sắp thi, bọn họ cũng muốn biết tiến trình huấn luyện của Chử Minh đến đâu rồi, vào tới nơi mới phát hiện, Chử Minh đang chơi Wingsuit Flying.
Khâu Tư Viễn cực kỳ bất mãn: “Chử Minh làm gì thế? Kêu người khác tới đấu ghép với mình, bản thân lại không thi đấu, chỉ lo chơi, cố ý lãng phí thời gian của mọi người hay gì?”
Giang Vân Hàng suy tư nói: “Nếu Chử Minh chỉ đang lãng phí thời gian, vậy Yến Trường Hạ cùng đội chẳng phải cũng như thế, chắc là không đâu?”
“Không phải lãng phí thời gian thì là gì, bọn họ có chịu huấn luyện đàng hoàng đâu, hay là Chử Minh cảm thấy mình không cần huấn luyện nữa?”
“Cũng có thể.” Giang Vân Hàng nói, “Chử Minh có thực lực của cấp S, Yến Trường Hạ cũng là cấp S, bọn họ không cần huấn luyện đã đủ mạnh rồi.”
Khâu Tư Viễn hụt hẫng trong lòng.
Chử Minh có thực lực cấp S, nên cả huấn luyện cũng không cần?
Cấp S thì ghê gớm vậy sao? Tài năng trời phú thì quan trọng vậy sao?
Khâu Tư Viễn bắt đầu xiêu lòng, cảm thấy nếu mình cũng là cấp S thì tốt quá, như vậy thì khỏi cần huấn luyện nữa, đúng không?
Giang Vân Hàng thấy sắc mặt Khâu Tư Viễn không ngừng thay đổi, nghi hoặc hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì……” Khâu Tư Viễn lắc đầu, đem ý tưởng viễn vông kia lắc rớt.
Giang Vân Hàng tự hỏi một lúc, mới nói: “Chử Minh chơi Wingsuit Flying mãi, có lẽ trò này có vấn đề, chúng ta cũng thử xem, biết đâu tìm được lý do cậu ta không huấn luyện.”
Khâu Tư Viễn: “……”
Khâu Tư Viễn cảm thấy Giang Vân Hàng cũng điên rồi.
Trừ Giang Vân Hàng và Khâu Tư Viễn, còn có một đám người rất quan tâm đến thực lực của Chử Minh, đó là những đội ghi danh thi đấu của trường Quân Đội I.
Những người học lớp trên nghe nói năm nay có mấy học sinh cấp S, đều muốn biết thực lực của bọn họ mạnh yếu ra sao.
Bọn họ hỏi thăm khắp nơi, chỉ nghe nói là cấp S rất mạnh, nhưng mạnh thế nào thì không ai nói được, nên bọn họ muốn tận mắt chứng kiến, tiếc là không có cơ hội, mãi tới lúc nghe được tin tức về Chử Minh.
Chử Minh quá nổi tiếng trong trường, đến mức ai ai cũng biết cậu, chỉ một động thái nhỏ của Chử Minh cũng có người chú ý tới, việc Chử Minh sử dụng cơ giáp màu vàng kim cũng rất nhiều người biết đến.
Biết cơ giáp của cậu màu vàng, lại ở trong Sàn Đấu Giả Tưởng nhìn thấy một chiếc có màu sắc tương tự, liên tưởng một chút, lập tức có người đoán được Chử Minh chính là Hỏa Long.
Vừa lúc Chử Minh muốn huấn luyện ở sân đấu sa mạc, mấy người bọn họ cũng theo vào, sau đó phát hiện Chử Minh chỉ lo chơi.
“Thằng ranh này ngông cuồng thật, năm ngày nữa đấu tổ, nó còn lòng dạ chơi Wingsuit Flying?”
“Chơi thôi thì ai nói làm gì, chơi mà chơi tận ba ngày mới chịu?”
“Nó không chơi một mình, nó còn lôi kéo cả đồng đội chơi cùng nữa, đúng là lập dị!”
Bọn họ không hiểu nổi cậu, chỉ biết Chử Minh lập dị, cấu trúc não khác với người thường.
“Nghe nói Lương Hưng Ngôn rất coi trọng nó, đặc biệt tuyển nó vào lớp 1, còn nói nó thích hợp tham gia Cơ giáp League?”
“Thằng ranh này mà Cơ giáp League cái gì, đi để trường mình thua đớn hơn à?”
Phần lớn mọi người đều nghi ngờ Chử Minh, nhưng Chử Minh không biết, Chử Minh vẫn đang vui sướиɠ bay cao.
Sau lại Tề Dữ không nhịn được, chạy qua khuyên cậu: “Ông chơi đủ chưa, chơi bao lâu rồi mà chưa chán à, sao không huấn luyện đi?”
“Huấn luyện đâu thú vị bằng bay lượn, ông vào chơi với tụi này không?” Chử Minh vui vẻ mời.
Tề Dữ câm nín: “…… Khỏi, tui không có hứng thú.”
Chử Minh: “Không chơi thật à? Lúc trước Yến Trường Hạ cũng nói không có hứng thú, học được cái mê luôn.”
Tề Dữ: “……”
Tề Dữ nhìn Yến Trường Hạ bằng ánh mắt khó tin: “Giờ ông cũng mê Wingsuit Flying luôn?”
Yến Trường Hạ có chút xấu hổ: “Cũng không mê lắm……”
Tề Dữ: “Chỉ chơi ba ngày chưa chán mà thôi?”
Yến Trường Hạ: “……”
Tề Dữ không ngờ, Chử Minh không sa đọa một mình, cậu ta kéo Yến Trường Hạ cùng sa đọa với mình.
Tề Dữ không hiểu: “Hai ông đang nghĩ cái gì vậy, sao lại không huấn luyện, hai ông còn nhớ tụi mình sắp thi rồi không?”
Chử Minh vẫn chưa từ bỏ ý định dụ dỗ: “Tề Dữ, ông không chơi thật à? Wingsuit Flying thật sự rất thú vị, cảm giác bay lượn rất đáng hoài niệm!”
Sau đó, Tề Dữ yếu lòng trước lời dụ hoặc, cũng chơi thử.
“Tui phải xem xem, trò này có gì mà như tẩm đá thế.”
Trước nay Tề Dữ chưa chơi trò này, nhưng cậu ta học nhanh, khả năng phối hợp chân tay tốt, chỉ cần dạy sơ đã nắm được kỹ xảo.
Tề Dữ học xong, thấy Wingsuit Flying cũng hay hay, cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thế là quay sang xúi giục đồng đội mình: “Tống Thụy Hàn, ông thử đi, cơ hội hiếm có đó!”
Tống Thụy Hàn: “……”
Dưới sự dụ dỗ của Chử Minh và Tề Dữ, Tống Thụy Hàn cũng bước chân vào con đường Wingsuit Flying.
Tề Dữ và Tống Thụy Hàn đều học nhanh, nhưng không ai am hiểu bằng Chử Minh, bọn họ tham gia thi đấu lúc nào cũng về bét, về đầu lần nào cũng là Chử Minh.
Có vài lần, Tề Dữ còn bay ra khỏi khu an toàn, bị Chử Minh cười nhạo.
Tề Dữ thắc mắc hỏi Chử Minh: “Sao ông bay đỉnh thế?”
“Vì tôi sinh ra đã biết bay rồi!” Chử Minh nói một cách đương nhiên.
Tề Dữ tưởng cậu ta khoe khoang, ý nói đây là khả năng trời phú.
“Tuy ông bay lượn số một, nhưng cứ thế này mãi không được.” Tề Dữ khuyên nhủ, “Ông đã chơi bao lâu rồi, năm ngày nữa chúng ta thi, ông chơi nữa coi chừng quên luôn ngày thi.”
“Làm gì có.” Chử Minh lắc đầu, “Tôi sẽ không bỏ lỡ cuộc thi, dù có quên, Yến Trường Hạ cũng sẽ nhắc.”
Tề Dữ: “……” Nhưng giờ ông ham chơi như thế, có thể bị nhắc tiếng nào đâu!
Tề Dữ nói cho Chử Minh biết gần đây người của đấu trường ảo đang phốt Chử Minh những gì: “Ai cũng nói ông mê muội ngủ quên trên chiến thắng, sắp thua sấp mặt rồi, sắp rớt hạng rồi, sắp tèo rồi, sắp hết tiền đồ rồi. Rất nhiều fan cuồng của ông đã bỏ đi, không còn mê ông nữa.”
“Đi thì đi, vốn dĩ bọn họ đã rất phiền.” Chử Minh không hề quan tâm.
Đám fan cuồng của Chử Minh lần nào gặp cũng hỏi cậu đủ thứ, Chử Minh chán lắm rồi, đi luôn được càng tốt.
“Đó là trọng điểm à?” Tề Dữ lớn tiếng, “Trọng điểm không phải là ông đã mê muội ngủ quên trên chiến thắng sao?”
“Tôi mê muội ngủ quên trên chiến thắng hồi nào, vì sao tôi luôn bị lũ khờ bôi nhọ!” Chử Minh thở dài cảm thán, “Đúng là, thế giới kẻ mạnh người thường sao hiểu được, một đám thứ hạng dưới 10 000, nhọc lòng thay cho một đứa top 1000, có hơi tài lanh quá không.”
Tề Dữ: “…… Nói như ông, hình như cũng có lý.”
“Thế vì sao ông không huấn luyện?” Tề Dữ hỏi.
“Tôi không huấn luyện, tất nhiên là vì không cần huấn luyện rồi.” Chử Minh đáp.
Tề Dữ thắc mắc: “Vì sao ông không cần huấn luyện?”
Chử Minh: “Vì tôi phát hiện bão cát không hề nguy hiểm.”
“Hả, vì sao?” Tề Dữ huấn luyện mấy buổi, cảm thấy gϊếŧ dị thú trong bão cát khá là nguy hiểm, sơ sẩy một tí là cuốn theo chiều gió ngay.
Chử Minh trực tiếp chỉ ra nguyên nhân: “Vì cơ giáp của tôi màu vàng kim.”
Tề Dữ vẫn không hiểu: “Vàng kim thì sao?”
Chử Minh liếc xéo Tề Dữ, dùng ánh mắt phán xét để trách móc cậu ta, vì sao đã nói thế rồi mà vẫn không chịu hiểu: “Cơ giáp của tôi màu vàng kim, bão cát cũng màu vàng kim, cho nên trong bão cát, cơ giáp của tôi là vô địch!”
Tề Dữ kinh ngạc nhìn cậu: “Bão cát màu vàng kim à?”
“Thì du di một tí…… đều là màu vàng còn gì!”
Tề Dữ miễn cưỡng chấp nhận giải thích này, phải một lúc sau cậu ta mới ngộ ra: “Ý ông là, cơ giáp của ông rất thích hợp để gϊếŧ dị thú trong bão cát?”
Chử Minh trợn mắt: “Sao ông cứ chăm chăm gϊếŧ dị thú thế, gϊếŧ dị thú thì thắng bằng niềm tin à?”
Tề Dữ: “Nhưng nhiệm vụ là gϊếŧ dị thú……”
Chử Minh: “Làm nhiệm vụ không phải là cách duy nhất để chiến thắng, loại hết đối thủ thì chiến thắng cũng thuộc về ông mà!”
Tề Dữ tỉnh táo liền: “Ra là ông muốn dùng cách này!”
Chử Minh: “Đúng thế.”
Cơ giáp vàng, bão cát vàng, Tề Dữ chợt chú ý tới set đồ vàng của Chử Minh nữa, “Nói như ông, mấy bộ đồ ông mua đúng là rất hợp để mặc ở sa mạc”.
Chử Minh: “Tất nhiên rồi, tôi đã bảo ông có vấn đề về nghe hiểu, ông cứ không tin cơ!”
Tề Dữ: “……"