Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 55: Sa mạc (1)

Nơi Chử Minh và Yến Trường Hạ đang đứng là một thành phố xây dựng giữa sa mạc, phòng ốc ở đây đều được làm từ cát và đất sét, tuy đơn sơ nhưng rất đặc sắc.

Sa mạc là nơi có hoàn cảnh khô nóng khốc liệt, khắp nơi đều là gió cát, bình thường rất ít người muốn đến nơi này, nhưng gần đây sa mạc lại thành địa điểm hot, bởi ở đây sắp tổ chức cuộc thi Wingsuit Flying.

Wingsuit Flying là một môn thể thao mạo hiểm, bao gồm bay tầng cao và lướt tầng thấp.

Cuộc thi lần này là Wingsuit bay tầng cao, giống như hình ảnh mà Chử Minh vừa nhìn thấy, người chơi sẽ theo tàu bay đến một độ cao nhất định, sau đó mặc một bộ đồ bay đặc biệt nhảy từ trên cao xuống, mở Wingsuit lướt trong không trung, gần tiếp đất mới mở dù để đáp.

Trong trang phục của trò Wingsuit Flying này, giữa hai tay, hai chân và thân thể sẽ có một lớp màng giống cánh dơi, khi dang tay dang chân sẽ tạo thành bộ cánh màng tạo sức nổi, giúp người chơi dễ dàng lướt trên bầu trời.

Từ dưới nhìn lên Wingsuit Flying có vẻ đơn giản, nhưng thật ra đây là một trò chơi mạo hiểm, là trò chơi vận động khiêu chiến cực hạn của con người.

Thành phố sa mạc tuy đông đúc, nhưng phần lớn người đến đây là để tham quan, ít ai đến để tham gia thi đấu.

Chử Minh rất có hứng thú với trò chơi này, cậu chạy thẳng tới hỏi nhân viên của bên tổ chức cuộc thi, “Tôi tham gia được không?”

Nhân viên tổ chức cuộc thi nhìn gu thời trang đặc biệt của cậu, cảm giác cậu là người dám một mình một hướng, rất thích hợp với trò chơi mạo hiểm, bèn giới thiệu sơ cho cậu về quy định trò chơi.

“Wingsuit Flying cực kỳ nguy hiểm, phải là người có kinh nghiệm mới được tham gia, trước giờ cậu đã có kinh nghiệm bay chưa?”

“Có rồi! Có rồi!” Chử Minh không ngừng gật đầu.

Nhân viên hỏi tiếp: “Cậu đã bay bao nhiêu lần, có mấy năm kinh nghiệm rồi?”

Chử Minh: “Bay bao nhiêu lần thì tôi không nhớ, nhưng kinh nghiệm thì phải tầm trăm năm.”

Bạn nhân viên hít hà một cái, cảm thấy cậu tới đây phá bĩnh: “Chúng tôi chỉ tiếp những người có kinh nghiệm chục năm trở lại, kinh nghiệm trăm năm không được, cậu không thể tham gia.”

Yến Trường Hạ: “……”

Nhìn thái độ lãnh đạm của nhân viên công tác, Chử Minh có chút bất mãn: “Vì sao, tôi thật sự đã có kinh nghiệm mấy trăm năm, phong phú hơn tất cả những người ở đây cộng lại, vì sao mấy người đuổi tôi đi?”

“Không được là không được.” Nhân viên công tác xua tay đuổi cậu.

Chử Minh rầu rĩ không vui, Yến Trường Hạ đành hỏi cậu: “Cậu muốn chơi lắm à?”

Chử Minh: “Muốn.”

Yến Trường Hạ: “Vậy chúng ta vào lại ván này, lát nữa tôi ghi danh cho cậu, cậu đừng mở miệng.”

Yến Trường Hạ tải lại bản đồ, lần này anh đứng ra nói chuyện với nhân viên, nói Chử Minh đã có kinh nghiệm bay mười năm, còn bịa đặt vài trải nghiệm bay cho Chử Minh, cuối cùng, nhân viên công tác cho Chử Minh qua cửa.

“Kinh nghiệm bay mười năm thì có thể tham gia được rồi, nhưng cuộc thi đã sắp bắt đầu, cậu không còn thời gian để bay thử nữa.”

Chử Minh nói không sao: “Bay thôi mà, không cần bay thử, sở trưởng của tôi chính là bay lượn.”

Nhân viên công tác cảm thấy cậu thật quá tự đại: “Thế thì chúc cậu may mắn, mình qua kia chờ ạ.”

Chử Minh báo danh xong, có người phát cho cậu một bộ đồ bay, Chử Minh mặc vào, sau đó cùng các tuyển thủ khác lên tàu bay, bay lên trời.

Mọi tuyển thủ đều rất bình tĩnh, chỉ có mình Chử Minh là hưng phấn lạ thường, cậu úp mặt vào cửa sổ ngắm nhìn bên dưới, thấy độ cao vẫn không ngừng gia tăng, kích động nói: “Tuyệt vời! Gút chóp! Cao thêm tí nữa! Tôi thích độ cao này!”

Có người cảm thấy cậu không phải dân chuyên, hỏi Chử Minh cậu là mới chơi lần đầu à, Chử Minh lập tức đáp trả: “Tôi chơi nhiều rồi, là một tay già đời dạn dày kinh nghiệm, mấy người còn là nòng nọc thì tôi đã bay lượn trên trời rồi.”

Những tuyển thủ khác đều trầm mặc.

Chờ lên đủ độ cao, chuẩn bị bắt đầu vào so đấu, Chử Minh mới nhớ hỏi: “Quy tắc thi là gì ấy nhỉ, phải thế nào thì mới tính là thắng?”

Nhân viên vừa nghe cậu hỏi, thiếu chút hủy luôn tư cách thi của cậu, may mà đây là Sàn Đấu Giả Tưởng, không phải thế giới hiện thực, dưới sự nỗ lực không ngừng của Chử Minh, nhân viên đành báo ra quy tắc.

“Bay tới đích bằng thời gian ngắn nhất là thắng.” Nhân viên công tác chỉ cho cậu địa điểm đáp đất.

Chử Minh nhìn thoáng qua: “Hiểu, dễ mà, tôi thắng chắc rồi, không biết thắng có được thưởng gì không.”

Đây là thi đấu có thưởng, nhưng nhìn bộ dáng không đáng tin cậy của Chử Minh, nhân viên công tác không nói cho cậu biết.

Thi đấu bắt đầu, tất cả tuyển thủ nhảy xuống tàu bay theo thứ tự, Chử Minh cũng theo bọn họ nhảy ra ngoài.

Chử Minh dang hai tay, lướt đi giữa không trung.

Cảm nhận được tiếng gió thổi qua tai, cảm nhận được sự tự do khi chao lượn, Chử Minh đặc biệt kích động: “Ha ha ha, mình thích bay!”

Trong trò chơi này, hướng bay sẽ bị ảnh hưởng bởi những động tác của cơ thể, những người ở đây đều là dân chuyên nghiệp, bọn họ nhanh chóng điều chỉnh thân thể để bay về phía đích.

Nhưng tốc độ bay của loài người, chẳng lẽ nhanh hơn được dân chuyên trăm năm như Chử Minh?

Chử Minh là trực tiếp đâm đầu về phía vạch đích.

Có người nhìn thấy Chử Minh lao xuống nhanh quá, vội hướng cậu xua tay, hỏi có phải gặp trục trặc gì không, ra hiệu nhắc cậu nhanh mở dù.

Chử Minh không để ý, vẫn nhanh chóng lướt xuống, sắp tiếp đất, Chử Minh mới bung dù, trở thành người đầu tiên chạm vào vạch đích.

Một đám người đứng ở vạch đích chờ kết quả, thấy Chử Minh là người dẫn đầu, ai nấy đều phi thường kinh ngạc.

“Đây là ai, mặt lạ hoắc vậy?”

“Tốc độ rơi xuống của cậu ta nhanh quá, may mà không việc gì.”

“Cậu ta không sao nhưng người khác có sao đó, có người lệch khỏi đường bay rồi kìa!”

Tổng cộng hai mươi người tham gia thi đấu, đã có năm người lệch khỏi quỹ đạo chuẩn vì sự biến đổi của dòng khí, hiện đang lạc ra khỏi khu an toàn.

Mảnh đất dành cho cuộc thi nằm trong khu an toàn, nơi này không có dị thú, có thể thoải mái hoạt động, nhưng ngoài kia có dị thú, một khi đáp xuống bên ngoài khu an toàn, cần phải được cứu viện nhanh chóng.

Chử Minh đạt giải nhất, chạy tới khoe với Yến Trường Hạ: “Tớ thắng rồi này! Người ban nãy cứ không tin, với kinh nghiệm bay cả trăm năm, ai mà bay lại tớ!”

Yến Trường Hạ nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Cậu bay giỏi thật.”

“Đương nhiên rồi!” Chử Minh rất đắc ý.

Yến Trường Hạ nghi ngờ hỏi: “Vậy kinh nghiệm bay trăm năm của cậu là từ đâu mà có?”

Chử Minh: “……”

Chử Minh khoe mẽ quá, tí nữa thì lộ tẩy.

Cậu vội đánh trống lảng: “Ờ…… Đừng nói chuyện này nữa, nói chuyện nhiệm vụ đi, mỗi sân đấu đều có nhiệm vụ mà đúng không?”

“Ngạc nhiên chưa, cậu mà cũng nhớ tới nhiệm vụ nữa.” Yến Trường Hạ nhìn thoáng qua khu an toàn, “Có tuyển thủ rơi ra khỏi khu an toàn, cần được cứu viện, nhiệm vụ của chúng ta có liên quan đến cái này.”

“Vẫn là nhiệm vụ cứu hộ à?” Chử Minh hỏi.

“Không, nhiệm vụ lần này là gϊếŧ dị thú.” Yến Trường Hạ nói.

Nếu là nhiệm vụ cứu hộ, chỉ cần lái máy bay ra chở bọn họ về là được, nhưng đây là sân đấu sa mạc, tất nhiên phải nâng độ khó lên, nên lúc cứu viện sẽ gặp được bão cát.

Bên ngoài khu an toàn có dị thú, bão cát lại sắp tới, tuyển thủ đang gặp nguy hiểm, nhiệm vụ chính của bọn họ gϊếŧ dị thú trong lúc mọi người tìm cách cứu viện những người kia.

Trước giờ bão nổi không thể cứu hết các tuyển thủ, nên lúc bão cát tới bọn họ vẫn phải ra ngoài gϊếŧ dị thú.

Mỗi loại dị thú cho ra một điểm số khác nhau, cuối cùng đội nào nhiều điểm nhất sẽ chiến thắng.

“Gϊếŧ dị thú? Quá đơn giản!” Chử Minh không để tâm, “Thế chờ tớ bay thêm lần nữa rồi tụi mình đi gϊếŧ dị thú ha!”

Yến Trường Hạ: “……”

Chử Minh mê muội đắm đuối, làm gì còn tâm tư mà đòi gϊếŧ dị thú, cậu ta lại chạy vào hội quán Wingsuit Flying để trải nghiệm cảm giác bay.

Chờ bão tới, Chử Minh không bay được nữa, bèn xúi giục Yến Trường Hạ: “Tải lại bản đồ đi, cho tớ bay lần nữa!”

Yến Trường Hạ: “……”

Yến Trường Hạ bất đắc dĩ tải lại bản đồ.

Chử Minh tiếp tục đăng kí tham gia thi, sung sướиɠ cầm giải nhất, sau đó không muốn gϊếŧ dị thú, muốn bay thêm lần nữa.

Chử Minh F5 bản đồ nhiều lần, có lần ghép trúng đội của trường Quân Đội III.

Mông Soái vào sân thi đấu, vừa thấy tên Hỏa Long đã kích động vô cùng: “Ghép trúng rồi, lần này chúng ta nhất định phải thắng tên khốn kia! Nhiệm vụ là gϊếŧ dị thú, chúng ta đi kiếm một chỗ nhiều dị thú đi.”

Đám Mông Soái vừa vào trận đã lập tức rời khỏi khu an toàn để tìm một vị trí thích hợp, chờ nhiệm vụ cứu hộ bắt đầu, bọn họ sẽ lập tức vào việc, tuyệt đối không để chậm một giây.

Bão cát tới, nhìn cát vàng cuồn cuộn đập vào mặt, bọn họ không một ai lùi bước, nghĩ bụng dù hoàn cảnh có gian nan đến đâu, cũng nhất quyết phải thắng được Chử Minh.

Mà Chử Minh, cậu ta ở đâu?

Chử Minh vừa thấy bão tới, lập tức rời trận, mở lại ván khác.

Mông Soái đặc biệt chú ý Hỏa Long, thấy cậu rời khỏi, hắn lập tức thắc mắc: “Sao thế, sao Hỏa Long biến đâu mất rồi?”

“Nó sợ bão cát, trốn rồi à?”

“Nhìn nó giống đứa thích trốn không?”

Không có Chử Minh, đám Mông Soái cũng không còn lòng dạ nào ở lại làm nhiệm vụ, bọn họ rời trận, đi ghép lần nữa.

Chờ ghép trúng Chử Minh thì bão cát tới, Chử Minh lại rời đi.

“Thằng khốn đó làm cái gì thế?”

“Không phải nó huênh hoang nói mình sẽ đi huấn luyện ở sân đấu sa mạc à? Nó luyện vậy đó hả? Thò ra thụt vào vậy coi được con mắt không?!”

Đám người Mông Soái ghép vài lần mới tìm được Chử Minh, sau đó phát hiện cậu ta đang chơi Wingsuit Flying.

Mông Soái gắt ầm lên: “Khốn nạn! Thằng trời đánh, nó luyện thế đấy à?!”

Giản Phi Ngữ thấy Chử Minh đạt giải nhất cuộc thi, có chút kinh ngạc: “Cậu ta còn am hiểu môn này nữa?”

“Am hiểu Wingsuit Flying thì được cái đếch gì, đây là sân đấu sa mạc, là nơi để huấn luyện , nó làm cái gì vậy hả!”

Chử Minh đang chơi rất vui vẻ.

“Bay thêm lần nữa! Lần cuối! Bay xong tớ gϊếŧ dị thú liền!”

“Lần cuối cùng! Nhất định lần này là lần cuối cùng!”

“Ha ha! Bay thật là sung sướиɠ! Cho tớ lần cuối! Tớ bay thêm lần cuối nữa thôi!”

“Hứa! Thật sự là lần cuối!”

Yến Trường Hạ: “……”

Bay thêm lần nữa, Chử Minh vẫn không muốn gϊếŧ dị thú.

“Tức thật! Sao không dừng lại được vậy ta!”

“Trò này vui quá!”

“Yến Trường Hạ, cậu muốn chơi cùng không! Hai ta cùng tham gia thi đấu!”

Yến Trường Hạ: “…………”

Yến Trường Hạ thấy cậu thật sự không dứt ra được, bèn đi thi cùng cậu.

Yến Trường Hạ không biết chơi, Chử Minh có thể dạy, hai người cùng bay, gấp đôi vui sướиɠ.

Đám Mông Soái ghép trúng Chử Minh mấy lần, lần nào Chử Minh cũng đang chơi, bọn họ tức quá không nhịn được, tập thể offline.

Bạch Nghị Nhiên nghe nói Mông Soái và đồng bọn đi xem Chử Minh huấn luyện, thấy bọn họ trở về thì hỏi: “Thế nào, có tìm được nhược điểm của Hỏa Long không?”

Mông Soái giận đến văng tục: “Nó là thằng khốn nạn! Nhược điểm lớn nhất của nó là cái tính cà thơi cà thơi! Lừa tụi này vào, mình thì chơi bời nhảy múa, không huấn luyện một tí tẹo nào hết!”

“Khốn nạn! Sao là có đứa biếи ŧɦái đến thế, mày đến để lãng phí thanh xuân của tao đúng không!”

Bạch Nghị Nhiên: “……”