Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 53: Bình nguyên (4)

Chử Minh F5 nhiều lần, hỏi đủ các kiểu, hỏi đến khi Đường Ân đem tất cả những gì mình biết kể hết ra.

Chủ yếu là cậu muốn làm quen với địa hình bình nguyên, bởi khi thi đấu chính thức, dù trúng tủ địa hình cũng chưa chắc nhận được nhiệm vụ giải cứu Đường Ân, có lẽ bọn họ sẽ nhận một nhiệm vụ khác.

Giờ làm quen với địa hình trước, sau này lỡ gặp phải nhiệm vụ khác, cũng có thể ứng đối dễ dàng.

Hoàn cảnh trên sân đấu là bất quy tắc, mỗi lần một kiểu, số lượng dị thú cũng khác, nhưng chủng loại lại có điểm tương đồng, nắm được tập tính của dị thú, có thể đoán được chúng sẽ phân bố ở những vùng nào, sau đó tìm cách lợi dụng.

Lúc Chử Minh vừa vào sân đấu bình nguyên, cậu cảm thấy nơi này thật là rộng lớn, giờ có hiểu biết về dị thú ở đây, nếu căn cứ theo lãnh địa của dị thú để phân chia, kỳ thực sân đấu này không lớn lắm, cũng rất có quy luật.

Chử Minh không nhịn được nói: “Chẳng trách Đường Ân dám tới đây nhiều lần như thế, chỉ có quen thuộc nơi này, mới có thể tránh đi những nguy hiểm rình rập.”

Tiếc là cuối cùng ông ấy vẫn lật xuồng trong mương, không biết sau khi được cứu, có còn trở lại nơi này nữa hay không.

Chử Minh hỏi hết kiến thức của Đường Ân, bắt đầu xoa tay nôn nao muốn thử: “Tớ cảm thấy mình đã nắm rõ bình nguyên như lòng bàn tay, chơi chơi cũng thắng được.”

Yến Trường Hạ: “……”

Từ lâu Yến Trường Hạ đã biết Chử Minh rất tự tin, nhưng không ngờ cậu lại có thể tự tin thái quá như thế.

Chử Minh đã chuẩn bị xong, Yến Trường Hạ ghép đôi vài trận, gặp mấy đợt đối thủ khác nhau.

Quả nhiên như lời Chử Minh nói, sau khi quen với địa hình, bọn họ thật sự có thể chơi chơi cũng thắng.

Hai người bọn họ, một người dùng cơ giáp hạng nhẹ, một người điều khiển cơ giáp hạng nặng, vốn là hai chủng loại có thể phối hợp tốt với nhau, giờ còn có lợi thế về địa hình, không thắng mới là lạ.

Chử Minh ghép vài lần, cảm thấy đối thủ hơi yếu, lại chạy đi tìm Tề Dữ và Tống Thụy Hàn.

Tề Dữ miệng thì nói không bao giờ muốn ghép trúng Chử Minh, nhưng tay chân lại rất thật thà, vẫn thích cùng huấn luyện chung với cậu.

Thậm chí Tề Dữ còn nuôi ý định gỡ lại một ván: “Lần trước sơ ý thôi, lần này đổi chiến thuật, nhất định tụi này sẽ thắng.”

“Rồi rồi, đem chiến thuật mới của ông ra vả tôi liền đi.” Chử Minh rất mong chờ.

Chiến thuật mới của Tề Dữ là tự mình dẫn dị thú tấn công Chử Minh, tốc độ của Chử Minh hơi chậm, bị đàn dị thú vây quanh rất khó trốn thoát, chỉ có cách gϊếŧ dị thú, dẫn đến tiêu hao một cơ số đạn.

Sau khi Tề Dữ dùng dị thú vây Chử Minh, Chử Minh lập tức nói Yến Trường Hạ cứ yên tâm đi cướp năng lượng, tốc độ của Yến Trường Hạ nhanh hơn Tống Thụy Hàn, lần nào cũng lấy được năng lượng trước, Tống Thụy Hàn đuổi theo không kịp.

Tề Dữ thấy cách này không được, liền bảo Tống Thụy Hàn dẫn dị thú tấn công Chử Minh, còn bản thân mình đi cướp năng lượng, nhưng Tề Dữ đánh không lại Yến Trường Hạ, lần nào cũng bị anh loại trong phút mốt.

Tề Dữ: “……”

Chử Minh cười ha ha: “Ông còn chiêu nào thì dùng hết luôn đi, hay để tôi chỉ cho? Lần trước tôi gặp một người cất cơ giáp rồi trốn vào lùm cây, tôi thấy ông học theo được đấy, biết đâu thoát được Yến Trường Hạ.”

Tề Dữ: “……”

Tề Dữ phát hiện hai người đội mình, không đánh lại hai người đội bạn, liền lắc não tìm ý tưởng mới.

“Hay là chúng ta ghép trận nhiều người đi?”

“Nhiều người để làm gì?” Chử Minh hỏi.

Tề Dữ: “Hơn mười ngày nữa đã là trận chiến giữa các cặp rồi? Sẽ có mười hai đội tham gia, mọi người đυ.ng độ nhau trên sân đấu, bây giờ ít người cậu mới out trình tụi này, chứ đông người thì làm gì có chuyện dễ ăn như thế.”

“Đông người tôi vẫn thắng vô tư.” Chử Minh tự tin nói.

Chử Minh nhờ Yến Trường Hạ chọn ghép nhiều người, Yến Trường Hạ ghép được 24 người, vừa đủ 12 cặp như thi đấu chính thức.

Sân đấu rất lớn, mỗi đội vào trận ở một vị trí khác nhau.

Lần này quy tắc trận đấu có thay đổi, tuy vẫn là nhiệm vụ cứu hộ, nhưng số năng lượng tăng lên thành 2, xuất hiện ở hai vị trí cách xa nhau.

Điểm nhận được cho một lần loại bỏ đối thủ đã ít đi, tổng cộng 22 đối thủ, loại một người được 5 điểm, bằng với tê giác.

Sau khi vào trận, Yến Trường Hạ tiến hành phân tích: “Hai năng lượng, chúng ta nhất định phải lấy được một cái, dù không thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng không thể để người khác hoàn thành.”

Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được cộng trực tiếp 50 điểm, muốn có chừng ấy điểm bọn họ phải loại 10 đối thủ, hoặc gϊếŧ rất nhiều dị thú, nên hoàn thành nhiệm vụ là việc rất quan trọng.

Chử Minh và Yến Trường Hạ nhanh chóng quyết định, lập tức đi tranh cướp năng lượng.

Bọn họ mặc kệ đối tượng nhiệm vụ, chờ lấy được năng lượng, đối tượng nhiệm vụ chắc đã hẻo mất rồi, những người không lấy được năng lượng nhất định sẽ tấn công đối tượng nhiệm vụ.

Chử Minh đi theo Yến Trường Hạ cướp lấy năng lượng ở gần mình nhất, năng lượng này đặt trên một bệ cao, lúc bọn họ tới, bốn tiểu đội đang có mặt ở hiện trường.

Mười người gặp mặt, hỗn chiến xảy ra.

Lúc hỗn chiến mới thấy được ưu thế của cơ giáp hạng nặng, cơ giáp hạng nặng có hỏa lực mạnh, phòng ngự cao, tạo áp lực rất lớn cho những người còn lại.

Chử Minh bắn chuẩn, người thường gặp phải cậu, hoặc là bị loại, hoặc là chạy trốn.

Chử Minh yểm hộ Yến Trường Hạ, để Yến Trường Hạ xông lên cướp năng lượng, còn cậu tấn công những người khác, sau trận hỗn chiến, Yến Trường Hạ lấy được năng lượng, hai người lập tức rút lui.

Những người kia không cam tâm từ bỏ, vẫn luôn đuổi theo sau lưng họ.

Cơ giáp của Chử Minh đã bị hư hỏng nhẹ, cần được tu sửa, cậu hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”

Yến Trường Hạ: “Đến lãnh địa của diều ăn rắn.”

Diều ăn rắn hình thể to lớn, tấn công tất cả những sinh vật tiến vào lãnh địa của mình, hơn nữa còn biết bay, dù là cơ giáp chúng nó cũng không tha.

Chử Minh bị diều ăn rắn đánh hội đồng nhiều lần, có kinh nghiệm phong phú, nhưng lần này bọn họ không muốn đánh chúng, mà là muốn dụ những người khác qua đây, để diều ăn rắn đánh thay bọn họ.

Chử Minh nhìn thoáng đằng sau: “Còn sáu người.”

Vừa nãy trong cuộc hỗn chiến, Chử Minh đã loại trực tiếp một người, bắn nứt khoang năng lượng của một người, giờ chỉ còn sáu người đang đuổi theo bọn họ.

Sáu người, hai chiếc cơ giáp hạng nhẹ, một chiếc cơ giáp hạng vừa, và ba chiếc cơ giáp hạng nặng.

Đám người đuổi theo vẫn đang tiếp tục tấn công Chử Minh, lần này đến phiên Yến Trường Hạ yểm hộ cho cậu.

Cơ giáp của Yến Trường Hạ linh hoạt hơn, có thể vừa tránh né vừa nổ súng bắn đằng sau, kỹ thuật bắn của Yến Trường Hạ cũng rất chuẩn, anh loại được một chiếc cơ giáp hạng nặng, phía sau còn lại năm người.

Sau khi vào lãnh địa của diều ăn rắn, một đám diều thi nhau ùa tới, hỗn chiến lại lần nữa diễn ra.

Trận hỗn chiến này còn kịch liệt hơn cả trận lúc nãy, bởi lãnh địa bị xâm phạm sẽ khiến diều ăn rắn dũng mãnh tấn công, bị bắn cũng không hề lùi bước, thề phải đánh bại kẻ xấm lấn.

Chử Minh và Yến Trường Hạ đã quen với chúng, thậm chí Yến Trường Hạ còn có thể lái cơ giáp hạng nhẹ của mình tránh đi các đòn tấn công, về phần Chử Minh, cơ giáp của cậu có phòng ngự rất cao, không cần phải lo lắng.

Nhưng với những người khác, đám diều ăn rắn hùng hổ này là một cơn ác mộng.

“Sao hai tên này lại chạy vào lãnh địa của diều ăn rắn!”

“Chắc chắn là cố ý!”

“Hoàn cảnh của sân đấu được hình thành ngẫu nhiên, sao bọn nó biết lũ diều ở đây được?”

Chử Minh và Yến Trường Hạ chỉ căn cứ theo tập tính của loài diều ăn rắn để suy đoán, sau đó đoán trúng mà thôi.

Có diều ăn rắn hỗ trợ, Yến Trường Hạ nhân cơ hội đánh lén, loại thêm hai người lái cơ giáp hạng nặng nữa.

Loại bốn người, bọn họ kiếm được 20 điểm.

Hai người lái cơ giáp hạng nhẹ đã bỏ chạy, còn một chiếc cơ giáp hạng vừa bị hết đạn, cũng là Yến Trường Hạ thẳng tay loại luôn.

Chờ người đi hết, Chử Minh gϊếŧ diều ăn rắn xung quanh, một con ba điểm, tính cả đối thủ bị loại, tổng cộng là 46 điểm.

“Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là chúng ta sắp thắng rồi.” Chử Minh hào hứng nói.

Yến Trường Hạ suy nghĩ một chút, mới nói: “Khoan vội đã, bây giờ nhất định mọi người đang mai phục quanh xe bay, chúng ta chờ thêm tí nữa.”

Trải qua hai cuộc hỗn chiến, Chử Minh đã gần hết đạn, đạn của Yến Trường Hạ cũng hao hụt phân nửa, bọn họ không chịu nổi trận hỗn chiến thứ ba.

Giờ cách tốt nhất là chờ những người kia tách ra, bọn họ loại thêm vài người nữa, kiếm đủ 50 điểm, sau đó đi giao nhiệm vụ.

Hoặc gϊếŧ vài con dị thú nữa cũng được.

Chử Minh đang suy nghĩ thì nhận được thông báo xin kết nối của Tề Dữ, Tề Dữ hỏi cậu: “Hai ông lấy được năng lượng chưa?”

“Lấy được rồi, còn ông thì sao?”

“Cũng lấy được rồi, xem ra mục tiêu tiếp theo của chúng ta là thống nhất.” Tề Dữ bật cười, “Tui mới đi xem thử, còn tám người, năm chiếc cơ giáp hạng nhẹ, ba chiếc hạng vừa, đều ở gần xe bay, chỉ chờ chúng ta qua giao nhiệm vụ.

“Tám ngươi cơ à, hơi nhiều đấy.” Chử Minh nghe còn tám người, cũng không dám chơi liều, “Sao bọn họ không đánh nhau, loại đối thủ cũng có điểm mà?”

Tề Dữ: “Hình như bọn họ đã bắt tay với nhau, trong đó có một người xếp hạng tương đối cao, bọn họ xem hắn là kẻ cầm đầu."

“Chơi gì mà gian thế.” Chử Minh lẩm bẩm nói.

“Đúng là gian lận thật.” Tề Dữ hỏi Chử Minh, “Ông thấy chúng ta có nên hợp tác với nhau không?”

Chử Minh: “Hợp tác thế nào?”

Tề Dữ: “Hai đội, mỗi đội cử một người đi đánh lạc hướng những người đó, người còn lại đi giao nhiệm vụ, sao hả?"

Chử Minh hỏi Yến Trường Hạ: “Cậu thấy thế nào?”

Yến Trường Hạ gật đầu: “Được.”

Đội Chử Minh phái Yến Trường Hạ, đội Tề Dữ phái Tống Thụy Hàn, hai người phụ trách đánh lạc hướng mấy người kia, để Chử Minh và Tề Dữ tới giao nhiệm vụ.

Trước khi chia nhau hành động, bọn họ đến gần xe bay xem thử, quả nhiên như lời Tề Dữ nói, tổng cộng tám người, đều vây quanh chiếc xe kia.

Chử Minh nhìn vị trí xe bay, có chút kinh ngạc: “Trận này có nhân tài!”

“Là ý gì?” Tề Dữ hỏi.

Chử Minh liếc Tề Dữ một cái: “Bây giờ chưa nói cho ông được, lát nữa ông ngoan ngoãn đi giao nhiệm vụ với tôi, rồi tôi nói cho nghe, ông mà dám đánh lén, tôi cho ông tự đoán.”

Tề Dữ: “……”

Tề Dữ gạch ngay ý định đánh lén đi.

Yến Trường Hạ cùng Tống Thụy Hàn nhận nhiệm vụ dẫn dụ đối thủ.

Tổng cộng tám người, có người cơ giáp đã hư hỏng, Yến Trường Hạ và Tống Thụy Hàn không hề tiết kiệm đạn, vừa xuất hiện đã lập tức xả súng, loại ba người, sau đó quay đầu dụ năm người còn lại đuổi theo.

Nhưng ý định này không thành công, chỉ có ba người đuổi theo bọn họ, hai người còn lại vẫn ngồi canh tại chỗ.

Chỉ còn hai người, Chử Minh và Tề Dữ cảm thấy giải quyết được, liền bước ra.

Hai người kia đều sử dụng cơ giáp hạng nhẹ màu đen.

Vừa thấy chiếc cơ giáp vàng chóe của Chử Minh, hai người kia đã lập tức tấn công như vũ bão, Chử Minh chỉ còn một ít đạn, bị bắn rất chật vật, may mà có Tề Dữ hỗ trợ, mới giải quyết được hai người cuối cùng.

Chử Minh liếc nhìn Tề Dữ: “Tôi còn tưởng ông sẽ bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội này loại tôi luôn chứ.”

“Ai lại làm thế.” Tề Dữ cười sang sảng, “Phải chờ ông nói tui nghe ai là nhân tài, rồi tui mới tính tới chuyện có loại ông hay không chứ.”

Chử Minh: “……”

Chử Minh cạn lời, nhưng vẫn nói đáp án cho Tề Dữ.

Cậu không đến vị trí xe bay để giao nhiệm vụ, mà chệch sang bên tầm 300m mới buông năng lượng xuống, sau đó nghe hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ đã hoàn thành.

Chử Minh nói: “Có người đã dịch chuyển vị trí của xe bay, nếu vừa nãy chúng ta cứ thế giao nhiệm vụ, nhiệm vụ sẽ thất bại.”

Chử Minh có trí nhớ tốt, phát hiện ra vị trí của xe có vấn đề.

Tề Dữ kinh ngạc: “Trận này thật sự có nhân tài, ai mà nghĩ ra được chiêu hay thế?”

Chử Minh: “Không phải ông nói có một người xếp thứ hạng rất cao, những người khác đều nghe theo hắn à, là ai?”

Tề Dữ nghĩ ngợi: “Hình như là một người tên Thuận Phong, dùng cơ giáp hạng nhẹ, nãy vẫn luôn bắn ông lia lịa đó.”

Chử Minh: “……”

Chử Minh lặng lẽ ghi nhớ.

Chử Minh và Tề Dữ giao nhiệm vụ xong, trực tiếp chiến thắng.

Đội Chử Minh và Yến Trường Hạ loại được nhiều người nhất, điểm số cao nhất, nên hai người bọn họ xếp thứ nhất, Tề Dữ và Tống Thụy Hàn xếp thứ hai.

Hai ngày tiếp theo, Chử Minh vẫn luyện tập ở sân đấu bình nguyên, đến lúc cảm thấy thuần thục, mới đổi sang sân khác.

Lần này bọn họ chọn một nơi có thời tiết cực đoan, địa hình sa mạc.

Trước khi huấn luyện, Chử Minh định đi mua quần áo.

“Quần áo gì cơ?” Yến Trường Hạ hỏi.

Chử Minh: “Không phải muốn huấn luyện ở địa hình sa mạc à, tất nhiên phải mua quần áo thích hợp để mặc ở sa mạc rồi.”

Yến Trường Hạ: “……”