Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 52: Bình nguyên (3)

Chử Minh giải quyết Đường Ân, sau đó cùng Yến Trường Hạ đứng chờ ở bên cạnh xe bay.

Đối thủ là Tề Dữ và Tống Thụy Hàn, nên Chử Minh phải nghiêm túc một chút, hai người bắn quá chính xác, cậu và Yến Trường Hạ có muốn cũng không bảo vệ được đối tượng nhiệm vụ, chỉ có thể dùng cách này, trực tiếp giết đối tượng nhiệm vụ, không cho đối thủ được nhân đôi tích điểm.

Yến Trường Hạ không đi cướp năng lượng, kế hoạch của anh là ôm cây đợi thỏ, chờ Tề Dữ và Tống Thụy Hàn tìm được năng lượng, trở về giao nhiệm vụ thì loại luôn cả hai.

Yến Trường Hạ phân tích thế này: “Tống Thụy Hàn dùng cơ giáp hạng vừa, nếu cậu ta tới giao nhiệm vụ, hai ta chặn đường trực tiếp loại cậu ta.”

“Được.” Chử Minh gật đầu.

Yến Trường Hạ: “Tề Dữ dùng cơ giáp hạng nhẹ, nếu Tề Dữ tới giao nhiệm vụ, với tốc độ của cậu ta, tôi và cậu chưa chắc đã chặn được, nếu vậy tôi sẽ đuổi theo Tề Dữ, cậu ở lại chờ Tống Thụy Hàn, chỉ cần cản không cho Tống Thụy Hàn giao nhiệm vụ là được, tôi loại Tề Dữ xong, sẽ trở về xử lý Tống Thụy Hàn với cậu.”

“Được.” Chử Minh gật đầu.

Yến Trường Hạ: “Nếu Tề Dữ và Tống Thụy Hàn cùng tới đây, chúng ta loại Tống Thụy Hàn trước. Cơ giáp của Tề Dữ không giết được dị thú cỡ lớn, tích điểm khó khăn, cho dù giao nhiệm vụ cũng chỉ được 50 điểm, chỉ cần hai ta loại Tề Dữ trước khi cậu ta kiếm đủ 50 điểm còn lại là được.”

Chử Minh cảm thấy kế hoạch này rất bài bản: “Nếu loại Tống Thụy Hàn, chỉ còn mình Tề Dữ, chúng ta dụ Tề Dữ tới bờ sông.”

Yến Trường Hạ liếc nhìn Chử Minh, gật đầu đồng ý: “Được.”

Chử Minh và Yến Trường Hạ ngồi chờ hai mươi phút, mới thấy Tề Dữ và Tống Thụy Hàn cùng tới đây.

Chử Minh ngạc nhiên: “Hai ông đi chung thật đấy à?”

Tề Dữ cũng hết cách: “Đối thủ là hai người, tụi này sợ đánh lẻ không ăn được.”

“Cũng phải, hai ông đi chung thì càng tốt!” Chử Minh vừa nói vừa bắn pháo hạt nhân về phía hai người, mục đích là tách bọn họ ra.

Đối mặt với pháo hạt nhân, Tề Dữ và Tống Thụy Hàn quả nhiên chọn hai hướng khác nhau để né tránh.

Thấy hai người tách ra, Chử Minh và Yến Trường Hạ dựa theo kế hoạch, trước hết cùng tấn công Tống Thụy Hàn.

Tống Thụy Hàn định né, nhưng cơ giáp hạng vừa không nhanh nhẹn bằng cơ giáp hạng nhẹ của Yến Trường Hạ, lần nào chạy cũng bị Yến Trường Hạ ngăn cản.

Chử Minh nhân cơ hội này mãnh liệt tấn công, cậu không dùng súng mà trực tiếp lấy pháo hạt nhân ra bắn Tống Thụy Hàn.

Tống Thụy Hàn nhìn cơ giáp đã hao tổn nghiêm trọng, buồn rầu hỏi: “Hai người tàn nhẫn thế, không tiết kiệm đạn dược à, còn Tề Dữ nữa cơ mà?”

“Không cần, Tề Dữ có bất ngờ khác hấp dẫn hơn rồi!” Chử Minh tiếp tục dùng pháo hạt nhân ầm ầm công kích.

Tống Thụy Hàn vội gọi Tề Dữ: “Ông làm gì thế, mau qua giúp tôi!”

“Tui giao nhiệm vụ mà, ông ráng tí đi!”

“Sắp ráng hết nổi rồi! Ông còn chưa xong à?”

Cơ giáp của Tống Thụy Hàn lại ăn một pháo, quay đầu tìm Tề Dữ, mới biết Tề Dữ giao nhiệm vụ xong đã giơ giò bỏ chạy.

Tống Thụy Hàn: “……”

Chử Minh cười khùng: “Đồng đội của ông thật uy tín.”

Tề Dữ vừa chạy vừa gào trên kênh thông tin: “Giao nhiệm vụ xong rồi, 50 điểm đã vào túi, giờ tui tìm cách giết dị thú kiếm 50 điểm nữa, còn ông, đánh không lại thì đầu hàng đi, nhớ năn nỉ bọn họ đừng giết tù binh.”

Tống Thụy Hàn: “……”

Chử Minh lại cho Tống Thụy Hàn một pháo: “Xin lỗi, nơi này thiếu thốn tài nguyên, không nuôi tù binh.”

Chử Minh và Yến Trường Hạ tích cực tấn công, thẳng tay loại Tống Thụy Hàn.

Đánh Tống Thụy Hàn xong, Chử Minh đi tìm Tề Dữ, kết quả là cậu ta đã chạy mất tăm.

“Cha nội này chạy nhanh thật đấy, lại còn không cứu Tống Thụy Hàn nữa, đúng là vô tình.”

Yến Trường Hạ: “Cậu ta làm đúng, chỉ cần giết dị thú, kiếm 50 điểm nữa trước khi bị chúng ta tìm được thì bọn họ sẽ chiến thắng.”

Tất nhiên Chử Minh sẽ không nhường chiến thắng cho Tề Dữ, nhưng cậu và Yến Trường Hạ tìm mãi, vẫn không thấy Tề Dữ trốn chỗ nào.

“Có khi nào Tề Dữ cũng cất cơ giáp đi để trốn vào lùm cây không?” Chử Minh có chút hoài nghi, “Ổng mà dùng cách này thì tớ nhất định phải cười vào mặt ổng một năm.”

“Chắc là không đâu, Tề Dữ có lẽ chạy xa rồi, cơ giáp cậu ta là hạng nhẹ, chỉ giết được dị thú cỡ nhỏ, chúng ta đi tìm đàn dị thú.” Yến Trường Hạ nói.

Chử Minh đi theo đàn dị thú, sau đó tìm thấy Tề Dữ bên cạnh một đàn linh dương đầu bò.

Tề Dữ dụ linh dương đầu bò đến gần một cái cây, sau đó chạy vòng vòng quanh cây để giết tụi nó.

Cây này tuy lá thưa nhưng tán rộng, có thể che khuất cơ giáp của Tề Dữ, nếu không đến gần rất khó bị phát hiện.

Trên vùng thảo nguyên toàn những cây thấp bé mà Tề Dữ tìm được cái cây này thì cũng vất vả đấy.

Sau khi tìm thấy Tề Dữ, Chử Minh và Yến Trường Hạ cùng bao vây, Chử Minh nã một phát súng, dọa Tề Dữ chạy xoắn đít.

Tề Dữ chạy đằng trước, Yến Trường Hạ đuổi theo sau, tiếng súng nổ vang lên từ nhiều hướng, đem Tề Dữ lùa đến bờ sông.

Tề Dữ thấy bọn họ không tấn công mãnh liệt, mới hồ nghi hỏi: “Hai ông làm gì thế, có âm mưu gì đúng không?”

“Âm mưu gì, tụi này chỉ chuẩn bị cho ông một bất ngờ lớn mà thôi!” Chử Minh cười nói.

Tề Dữ càng thêm cảnh giác, không ngừng trốn chạy, đến bờ sông thì, Yến Trường Hạ cản Tề Dữ lại, Chử Minh nổ pháo, đem Tề Dữ đẩy xuống sông.

Cơ giáp của Tề Dữ rơi xuống, xung quanh là nước sông vẩn đục, lập tức làm dơ chiếc cơ giáp trắng tinh, Tề Dữ nhìn nước bùn lầy lội trên cơ giáp, nhăn mày hỏi: “Đây là bất ngờ của ông đấy à, muốn tui rửa cơ giáp?”

“Tất nhiên là không.” Chử Minh nhìn Tề Dữ bằng ánh mắt vi diệu, “Điều bất ngờ nằm ở dưới nước cơ.”

Tề Dữ cảm giác có con gì đang cắn cơ giáp, kinh hãi muốn né tránh, lại phát hiện thứ kia lực cắn rất lớn, không cách gì thoát được.

“Chử Minh! Dưới nước có gì ấy!”

“Nếu Đường Ân không lừa tôi, thì bên dưới là cá sấu đấy, Đường Ân nói cá sấu có thể cắn cơ giáp, nhưng tôi nghĩ làm gì tới mức……”

Chử Minh chưa nói xong, đã thấy cơ giáp của Tề Dữ bị kéo mạnh xuống nước, sau đó là tiếng rôm rốp vang lên.

Một con cá sấu vừa cắn cơ giáp của Tề Dữ vừa quay cuồng trên sông, giờ này Chử Minh mới được nhìn thấy diện mạo của cá sấu.

Màu da cá sấu thật sự rất giống với màu bùn, chúng trốn dưới nước, người tinh mắt đến đâu cũng khó mà phát hiện.

Chiều dài cá sấu đã vượt qua cơ giáp, mõm thì dài, trong miệng có vài hàng răng sắc bén, nhìn rất đáng sợ, lực cắn của nó cũng rất kinh người, nó cắn cơ giáp của Tề Dữ, Tề Dữ hoàn toàn không vùng vẫy được.

Cơ giáp của Tề Dữ là cấp S, tuy mạnh nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi hàm cá sấu, Chử Minh xác định, Đường Ân nói không sai, cá sấu đúng là rất nguy hiểm.

Tề Dữ thấy cơ giáp bị cá sấu cắn, không giãy giụa vô ích nữa, trực tiếp offline.

Tề Dữ và Tống Thụy Hàn đều bị loại, Chử Minh và Yến Trường Hạ chiến thắng.

Hai người đã huấn luyện gần hai tiếng, nên cũng không nấn ná ở thêm.

Chử Minh vừa rút dây điện, Tề Dữ đã tông cửa xông vào phòng cậu.

“Chử Minh!!!”

Chử Minh nhanh chân trốn ra sau lưng Yến Trường Hạ.

Tề Dữ tức giận nhìn cậu: “Ông giỏi lắm, chuẩn bị cho tui thứ hay ho quá ha!”

Chử Minh cười gượng: “Thật ra không phải là tôi chuẩn bị nó đâu, người khác nói cho tôi đó, có người nói cá sấu có thể cắn cơ giáp, nên tôi hơi tò mò……”

“Thế sao ông không để cá sấu cắn người khác!”

“Thì vừa lúc gặp được ông đấy thôi.” Chử Minh ló đầu ra từ sau lưng Yến Trường Hạ, “Hơn nữa cơ giáp của ông là cấp S, nếu cơ giáp của ông mà cá sấu còn cắn được thì thử với người khác làm gì nữa, khẳng định là cắn được rồi.”

“Cái tên chết tiệt này.” Tề Dữ u oán nhìn cậu, “Tui bị cá sấu ngoạm ra bóng ma tâm lý đấy.”

Chử Minh bèn an ủi: “Làm gì tới mức đó, ông là người từng trải mà, sao lại sợ cá sấu được, nhưng mà sợ cũng không sao, cứ cho nó cắn vài lần, cắn nhiều khắc quen."

Yến Trường Hạ: “……”

Tề Dữ thấy Chử Minh cứ trốn sau lưng Yến Trường Hạ, không làm gì được đành phải xoay người rời đi “Hi vọng tui không bao giờ ghép trúng ông nữa.”

Tề Dữ đi nửa chừng, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, quay đầu lại hỏi: “Ai nói cho ông cá sấu có thể cắn cơ giáp?”

“Đường Ân đó.”

“Đường Ân là ai?”

Chử Minh: “Đường Ân là ai mà ông cũng không biết, ông huấn luyện kiểu gì thế?”

Tề Dữ: “……”

Tối hôm sau, Chử Minh cùng Yến Trường Hạ, cả Tề Dữ và Tống Thụy Hàn cùng vào sân đấu bình nguyên.

Lần này vào, bọn họ không ghép cặp để chiến đấu, mà trực tiếp tới tìm Đường Ân.

Tề Dữ thấy đối tượng nhiệm vụ, mới biết Đường Ân là ai.

Tề Dữ hỏi Chử Minh: “Sao ông biết người này tên Đường Ân?”

“Lần trước được tôi cứu, chính miệng ông ấy nói với tôi.” Chử Minh cùng Đường An chào hỏi, “Hế lô, Đường Ân, chúng ta lại gặp mặt.”

Đường Ân có vẻ khẩn trương: “Chúng ta từng gặp rồi sao?”

“Đúng vậy, gặp rất nhiều lần.” Chử Minh cười nói, “Mấy lần trước ông bạn chết thảm quá.”

Đường Ân nghe không hiểu, lại càng khẩn trương hơn.

Chử Minh cùng Đường Ân trò chuyện, cố ý hỏi vì sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây, Đường Ân nói mình tới chụp ảnh quay phim các loài dị thú.

Chử Minh lại hỏi: “Trên bình nguyên này ông chụp được nhiều chưa?”

Đường Ân: “Đã chụp gần hết rồi.”

Chử Minh nghe vậy lập tức kích động, nói với Đường Ân mình muốn nghe tỉ mỉ, Đường Ân lấy camera ra cho cậu xem ảnh, đồng thời giới thiệu về tập tính của các loài dị thú, ví dụ như đặc điểm nhận dạng, cách thức tấn công, phân chia lãnh địa, tuyến đường di chuyển, Đường Ân đều nói rất kỹ càng.

Còn nhắc đi nhắc lại, nói Chử Minh gặp những dị thú này thì phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không tới gần.

Lần trước Chử Minh nghe câu nào cắt ngang câu ấy, cứ hỏi phải làm sao mới xử được bằng một súng, Đường Ân chỉ biết chụp ảnh, không biết gϊếŧ dị thú, cứ mở miệng là bị Chử Minh cướp lời, lần này Chử Minh không như thế, cậu nghe rất nghiêm túc, ghi nhớ hết những lời Đường Ân nói.

Nghe Đường Ân giới thiệu, Chử Minh thấy mình càng hiểu thêm về thảo nguyên bao la, gặp dị thú đã biết nên ứng đối thế nào, gặp kẻ địch cũng có vài phương án chiến đấu.

Chử Minh cảm thấy đây mới là phương pháp huấn luyện chính xác.

Tề Dữ nghe Đường Ân nói, cũng rất kinh ngạc: “Không ngờ còn có thể làm như thế.”

“Đúng vậy.” Chử Minh liếc Tề Dữ một cái, “Hai người không biết Đường Ân, có phải lần nào cũng vào trận là gϊếŧ người ta luôn không?”

Tề Dữ lập tức đổ hô: “Là ý của Tống Thụy Hàn, Tống Thụy Hàn nói hắn phiền toái, xử nhanh cho nó vuông.”

Tống Thụy Hàn: “……”

Chử Minh cũng có ý nghĩ này, cũng từng làm như vậy, nhưng cậu tuyệt đối không thừa nhận, “Có lẽ Yến Trường Hạ nói đúng, hành vi của ông ta rất giống con người, không thể gϊếŧ như thế được.”

Tề Dữ gật đầu: “Đúng vậy, nên giữ lại.”

Chử Minh: “Chờ hỏi hết những điều cần hỏi, mới nghĩ xem có nên gϊếŧ hay không.”

Tề Dữ: “……”