Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 21: Trận đòn thứ nhất

Sau cuộc họp, Lương Hưng Ngôn đem kết quả báo lại cho Chử Minh.

Cơ giáp của Điền Diệu mất khống chế, thiếu chút nữa làm người khác bị thương, phía trường đưa ra hình phạt là, trong vòng một tuần không được sử dụng sân huấn luyện cơ giáp, bất kể trong nhà hay ngoài trời.

Về phần Chử Minh, cậu không bị phạt, nhưng phải đền cơ giáp cho Điền Diệu.

Chử Minh vừa nghe bị bắt đền, lập tức giãy nãy lên: “Đùa à, hắn muốn lái cơ giáp đâm chết em, em còn phải đền cơ giáp lại cho hắn, em không đền, hư là đáng!”

Lương Hưng Ngôn nhăn mày: “Em nghi ngờ cậu ta cố ý đâm cơ giáp vào em?”

Chử Minh tức giận nói: “Không phải nghi ngờ, mà là hắn cố ý, hắn muốn gϊếŧ em!”

Chử Minh lại đem chuyện Điền Diệu bịp tiền Mạnh Trì, bị cậu ra mặt vạch trần nói với Lương Hưng Ngôn.

Lương Hưng Ngôn vốn đang hoài nghi vụ cơ giáp mất khống chế, giờ nghe Chử Minh kể lại càng chắc chắn hơn, nhưng hiện tại không có chứng cứ, Lương Hưng Ngôn không phán xét, chỉ khách quan nói:

“Vẫn chưa tra được lý do cơ giáp mất khống chế, đôi khi chỉ là lỡ tay bấm nhầm thôi, em không thể vì xích mích cá nhân mà nhận định cậu ta cố ý được, chuyện em nói thầy đã biết, thầy sẽ bảo bên hậu cần kiểm tra lại chiếc cơ giáp đó.”

Lương Hưng Ngôn còn nhắc Chử Minh buổi chiều nhớ đi học.

Chử Minh bứt rứt trong lòng, vẻ mặt của Điền Diệu lúc đó cậu thấy rõ mồn một, nhất định là cố ý, vậy mà Lương Hưng Ngôn lại không tin, khiến Chử Minh rất khó chịu.

Vừa về lớp, nghe nói tiết đầu buổi chiều là Lịch sử chiến tranh, tâm tình Chử Minh tuột thẳng xuống đáy vực.

Cậu đã thoát được chủ nhiệm Vương, nhưng Lịch sử chiến tranh vẫn không tha cho cậu, đi đâu cũng gặp cái môn đen hôi đáng ghét này.

Chử Minh muốn về ký túc xá ngủ, Tề Dữ gọi cậu lại.

Tề Dữ ngồi hàng sau cùng ở trong lớp, vẫy tay gọi: “Chử Minh, qua đây qua đây!”

Chử Minh xụ mặt ngồi xuống bên cạnh Tề Dữ: “Gì đấy?”

Tề Dữ nhìn cậu từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, như nhìn một thứ rất thần kỳ: “Tui đúng là có mắt như mù.”

“Đừng tự coi thường mình như thế.”

Tề Dữ cười: “Tui tưởng mình đánh giá ông quá cao, không ngờ lại là quá thấp, thực lực chân chính của ông đúng là quá ảo ma.”

“Đó không phải là thực lực chân chính của tôi đâu, tôi mà dùng thực lực chân chính, có người đã hóa thành tro rồi.” Chử Minh tức giận nói.

Chử Minh nói thật, nhưng Tề Dữ lại tưởng đó là ý muốn của cậu, kinh ngạc nói: “Ông tàn ác thật đấy.”

Chử Minh phẫn nộ: “Đều tại hắn.”

Tề Dữ gật đầu phụ họa: “Không sai, ai bảo hắn rác rưởi làm gì.”

Ngồi bàn trên nghe lén, Tống Thụy Hàn: “……”

Chử Minh cảm thấy mình và Tề Dữ rất có tiếng nói chung, cậu phàn nàn: “Chủ nhiệm Lương đúng là già quá hồ đồ rồi.”

Thường thì Tề Dữ rất ít khi phản bác Chử Minh, nhưng câu này thì phải góp ý một chút: “Chủ nhiệm Lương năm nay mới 32, là chủ nhiệm trẻ nhất trường đó.”

Chử Minh thở dài: “Thế thì làm chủ nhiệm áp lực thật, mới hơn ba mươi đã hồ đồ rồi.”

Tề Dữ bị cậu chọc cười: “Sao thế, chủ nhiệm Lương nói gì ông à?”

Chử Minh: “Ổng bắt tôi đền cơ giáp cho Điền Diệu.”

Tề Dữ: “Quá đáng vậy, ông phá bằng thực lực, mắc gì đền.”

“Đúng đúng!” Chử Minh đồng ý cả hai tay hai chân.

Tống Thụy Hàn: “……”

Chử Minh và Điền Diệu đã dành cả buổi sáng để bình tĩnh, nên buổi chiều, Lương Hưng Ngôn bảo Điền Diệu cũng về lớp.

Trạng thái của Điền Diệu kém hơn Chử Minh rất nhiều, mặt mày tái nhợt, uể oải bơ phờ, nhìn cứ đen đủi thế nào ấy.

Trước khi vào phòng học, hắn cẩn thận nhìn quanh một vòng, thấy Chử Minh đang ngồi trong góc, lập tức hoảng sợ muốn chạy ra khỏi lớp.

Đúng lúc ấy chuông vào học vang lên, thầy giáo đã đứng sau lưng hắn, thấy hắn đứng chắn trước cửa liền nói: “Tới giờ rồi, Điền Diệu, về chỗ của cậu đi.”

Điền Diệu cả người cứng đờ, mất hồn mất vía bước về phía chỗ ngồi.

Tề Dữ thấy Điền Diệu sợ hãi như thế, ghé tai Chử Minh nói nhỏ: “Coi ông dọa hắn kìa.”

“Dọa chết càng tốt.” Chử Minh hung ác nói.

Thầy Tôn bắt đầu tiết học, ông ấy và chủ nhiệm Vương trạc tuổi nhau, nhưng phong cách giảng bài của hai người khác hẳn.

Chủ nhiệm Vương thích giảng theo sách giáo khoa, nội dung máy móc tẻ nhạt, êm tai dễ ngủ.

Thầy Tôn thì khác, cả buổi học ông gần như không chạm vào sách giáo khoa, những nội dung này ông đã quá quen thuộc, không cần lật sách cũng biết nó nằm ở trang nào, sở thích của ông là cho học sinh chuẩn bị bài trước, sau đó kiểm tra trong giờ học.

Hôm nay, thầy Tôn giảng về lịch sử dị thú, dị thú xuất hiện cách đây đã mấy ngàn năm, lần đầu tiên xuất hiện là do dao động của một loại năng lượng dị thường, lúc đó dưới sự kích thích của trường năng lượng này, con người tuy bề ngoài không thay đổi nhưng tinh thần lực đã được sinh ra.

Động vật thì ngược lại, chúng không xuất hiện tinh thần lực, nhưng bề ngoài có sự thay đổi lớn, trở thành dị thú có hình thể to lớn hơn, sức công phá mạnh hơn.

Dị thú cực kỳ hung hăng và nguy hiểm, nếu bị dị thú cắn hoặc tiếp xúc trực tiếp với máu của chúng, sẽ dẫn tới gen bị ô nhiễm.

Ban đầu, ô nhiễm gen là căn bệnh bất trị gây ra cái chết cho nhiều người, hôm nay thầy Tôn giảng chính là giai đoạn lịch sử đen tối đó.

May mà hiện giờ tình hình đã khá hơn, thuốc ngăn chặn đã được nghiên cứu và sản xuất, nhưng nó chỉ có thể điều trị ô nhiễm ở cường độ thấp, nếu bị dị thú cắn xé cả người, dù là thuốc tiên cũng khó cứu.

Lúc thầy Tôn giảng bài, Chử Minh và Tề Dữ ngồi dưới to nhỏ với nhau, thầy Tôn nhìn thấy, gọi Chử Minh đứng lên trả lời câu hỏi.

“Chử Minh, trả lời câu này cho thầy, loài dị thú nào nguy hiểm nhất?”

Chử Minh ngơ ngác: “Rồng ạ!”

Thầy Tôn bất mãn: “Rồng không có thật, cậu đoán thì đoán cái gì thực tế một chút chứ.”

Chử Minh thầm nghĩ sao lại không có, trước mặt ông là một con đấy thôi, cậu tiếp tục lý luận: “Thầy, có khi có, mà thầy gặp được nhưng không nhận ra thì sao.”

Lông mày thầy Tôn giật giật, ông lại gọi Tề Dữ: “Tề Dữ, cậu trả lời xem nào.”

Tề Dữ cũng lơ tơ mơ: “…… Gấu ạ?”

Thầy Tôn không nhịn được nữa: “Cả hai cậu, ra hành lang đứng phạt cho tôi!”

Chử Minh, Tề Dữ bị đuổi ra khỏi lớp, bạn cùng lớp kinh ngạc nhìn hai người.

Trong mắt mọi người, Chử Minh không trả lời được là bình thường, bởi cậu ta luôn học dốt có tiếng, nhưng Tề Dữ là cấp S mà, sao cũng không trả lời được, câu hỏi này đâu có khó.

Trong mắt học sinh lớp 1, Tề Dữ là một người mạnh mẽ và bí ẩn, lẽ ra cái gì cũng phải biết, kết quả…… cũng là học sinh cá biệt luôn, còn bị phạt đứng hành lang với Chử Minh nữa chứ……

Rất nhiều người đều vỡ mộng.

Chử Minh cũng thấy kỳ, cậu hỏi Tề Dữ: “Ông cấp S mà cũng không biết cơ à?”

Tề Dữ nhún vai: “Chỉ tại quê tui nghèo nàn lạc hậu quá.”

Chử Minh nghi ngờ hỏi tiếp: “Thế sao ông lại cảm thấy gấu là loài nguy hiểm nhất?”

Tề Dữ: “Tại ở quê Tống Thụy Hàn có rất nhiều gấu đen biến dị, ổng nói gấu đen ghê gớm lắm, làm tui cứ tưởng nó lợi hại nhất.”

Chử Minh: “……” Thiếu kiến thức thật đáng sợ.

Chử Minh đứng ngoài cửa sổ nghe giảng, một lúc sau mới nghe thầy Tôn nói nguy hiểm nhất là dị thú loại cá.

Chử Minh rất kinh ngạc: “Không ngờ lại là cá, cá thì có gì nguy hiểm, nó chỉ ở trong nước thôi mà?”

Tề Dữ cũng không hiểu: “Đúng thế, cá có gì nguy hiểm đâu, bắt dễ ẹc, lấy lưới đánh cá tung một phát, kéo lên cả mớ, quê tui nhiều lắm.”

Thầy Tôn nói, loài cá sẽ gây ô nhiễm nguồn nước, một khi nguồn nước bị ô nhiễm, con người rất khó để tồn tại; Hơn nữa tốc độ sinh sản của chúng quá nhanh, khi dị thú cá xuất hiện trên một hành tinh, nguồn nước ở đó sẽ bị ô nhiễm nghiêm trọng, khiến cả hành tinh đều sụp đổ. Đến nay, những vụ sụp đổ hành tinh được ghi nhận phần lớn là do các loại cá dị thú gây ra.

Chử Minh nghe xong nghi ngờ nhìn Tề Dữ: “Quê ông có nhiều cá như vậy mà nền giáo dục vẫn còn tồn tại cơ à?” Phải sụp đổ rồi mới đúng chứ?

Tề Dữ: “Có mà, có một thầy giáo dạy tất cả các môn, và học sinh duy nhất là tui đó.”

Chử Minh: “……” Chẳng trách nhà ông không có mạng, xa xôi tới mức đó thì cũng nể thật.

Chử Minh khó hiểu: “Trình độ giáo dục như này, làm sao ông đậu vào trường Quân Đội I được thế?”

Tề Dữ chỉ chỉ đầu mình: “Tinh thần lực cấp S, được tuyển thẳng vào trường.”

Chử Minh: “…… Ra là ông học dốt thật à.”

Tề Dữ nói tuy quê mình đã sụp đổ, nhưng không đáng sợ như mọi người vẫn nghĩ, nơi đó vẫn là một hành tinh đại dương xinh đẹp.

Ở đó ít người, dân chúng sinh hoạt trên đảo nhỏ, bốn bề là cát vàng, chỉ cần không gặp phải giông lốc thì cuộc sống cũng rất bình yên.

Nước sạch tuy thiếu thốn, nhưng có thể uống nước dừa, thỉnh thoảng binh lính thủ thành cũng có mang nước đến, nếu bắt được cá dị thú quý hiếm , bọn họ có thể lấy ra trao đổi.

Lúc thầy Tôn giảng bài, Chử Minh đứng ngoài nghe Tề Dữ kể chuyện đánh bắt cá, cảm thấy còn rất thú vị.

Tề Dữ thấy cậu có hứng thú, liền mời cậu có cơ hội thì đến nhà mình làm khách, Chử Minh vô tri không biết sợ, cứ thế nhận lời ngay.

Tan học, Tề Dữ đi WC, Chử Minh dựa lưng vào tường chờ người.

Cậu cũng không phải chờ lâu, vừa thấy bóng ai kia lấp ló, Chử Minh đã giơ chân sẩy ngã hắn.

Điền Diệu té BỊCH xuống đất, vừa kinh vừa giận, quay đầu thấy Chử Minh, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, “Chử Minh…… Mày gạt chân tao!”

“Ừ đấy làm sao?” Chử Minh khoanh tay, kiêu ngạo nhìn hắn, “Hay chỉ mình mày được cố ý?”

“Tao…… cố ý cái gì…… không hiểu mày đang nói cái gì hết……” Điền Diệu sợ xám mặt, bò dậy muốn chạy.

Chử Minh bắt lấy hắn: “Cứ từ từ.”

“Bỏ tao ra……”

Cả người Điền Diệu đều run lên, cảm xúc gần như mất khống chế, “Mày là thằng điên, mày không phải là người……”

“Ô mày phát hiện rồi à, tiếc là mày phát hiện quá trễ.” Chử Minh tống cho hắn một đấm vào mặt.

Chử Minh nói được làm được, nói chỉ dùng một tay, là chỉ dùng một tay đánh cho Điền Diệu sưng phù mặt mũi.

Hôm nay là ngày đầu Chử Minh chuyển hệ, ai cũng nghĩ là cậu sẽ tới dây dưa Giang Vân Hàng, đều đang chờ đớp dưa.

Kết quả trò hay mở màn, diễn viên lại không phải là người mà bọn họ đang mong đợi.

“Chử Minh làm gì thế, Điền Diệu trêu gì mà bị nó đánh thảm dữ vậy?”

Không ai biết giữa hai người là cả một trời ân oán, còn tưởng Chử Minh đang bắt nạt người ta.

“Cần cản Chử Minh lại không?” Có người hỏi.

Mọi người đều nhìn Giang Vân Hàng.

Giang Vân Hàng không muốn liên quan đến Chử Minh, thấy Chử Minh đánh người cũng làm lơ như không, thờ ơ rời đi.

Khâu Tư Viễn thấy Chử Minh đánh nhau, hắn muốn cản, nhưng Giang Vân Hàng đã mặc kệ, hắn do dự một chút rồi cũng bỏ đi luôn.