Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 20: Hắn ta cố ý

Phòng y tế.

Thầy Hàn đang giúp Chử Minh xử lý vết thương trên tay, Yến Trường Hạ đưa Chử Minh đến đây xong thì ngồi ở đối diện, vẻ mặt phức tạp.

Lúc nào Chử Minh cũng nói mình lợi hại, nhưng Yến Trường Hạ chưa được nhìn thấy cậu ra tay, hôm nay gặp được một màn chấn động như thế, anh phải lặng lẽ nâng cấp độ nguy hiểm của Chử Minh lên vài nấc.

Vốn dĩ trong lòng Yến Trường Hạ, Chử Minh là tên khờ có hành vi quái đản, còn bây giờ cậu là tên quái đản có hành vi nguy hiểm……

Thật sự là chiến tích của Chử Minh quá kinh người, không chỉ tay không tháo cơ giáp, còn chỉ bị chút xíu vết thương nhẹ.

Nhưng Chử Minh không thỏa mãn, cậu oán trách nhìn Yến Trường Hạ: “Cậu không nên cản tớ mới đúng.”

Yến Trường Hạ: “Lúc đó đầu óc cậu không tỉnh táo, trong trạng thái đó, cậu có thế đấm chết người.”

“Đánh chết mới đáng, ai bảo hắn cố ý đâm vào tớ.” Chử Minh căm giận nói.

Ánh mắt Yến Trường Hạ hơi dao động, anh hỏi: “Cậu khẳng định là hắn cố ý?”

“Cực kỳ khẳng định, là hắn ta cố ý.”

“Vì sao?”

Chử Minh lại lấy lý do y hệt ngày hôm qua: “Vì nhìn hắn rác rưởi.”

Yến Trường Hạ: “……”

Hôm qua Yến Trường Hạ cũng nghe Chử Minh nói mấy lời này, lúc đó anh chỉ cảm thấy cậu ngứa mồm nói ẩu, hôm nay xảy ra chuyện, Yến Trường Hạ không khỏi nghĩ nhiều hơn.

“Cậu có xích mích với hắn à?”

“Hôm qua hắn ăn vạ người khác bị tớ bắt tận tay, nên mới ôm hận muốn trả thù tớ.” Chử Minh kể chuyện Mạnh Trì và Điền Diệu hôm qua cho anh nghe.

Yến Trường Hạ nghe xong thì trầm ngâm, trong lòng đã tin lời Chử Minh nói, “Nếu là thế thì rất có khả năng.”

Nhưng Yến Trường Hạ vẫn còn chút thắc mắc, dù Điền Diệu tống tiền bị Chử Minh vạch trần, cũng không đến mức phải dồn Chử Minh vào chỗ chết như thế chứ? Có phải quá nghiêm trọng rồi không, hay là còn lý do gì khác?

“Không phải có khả năng, mà là chắc chắn hắn đang trả thù tớ.” Chử Minh hứ một tiếng, xem động tác quấn băng vải của giáo viên y tế, bất mãn hỏi, “Thầy Hàn, vết thương bé tí của em mà phải bọc kỹ vậy luôn hả?”

Vết thương bé tí như trầy sơn, có cần quấn thành cái bánh bao như vậy không?

Thầy Hàn quấn cho cậu thêm hai vòng băng vải nữa, mặt lạnh như tiền dặn dò cậu: “Tay em bị thương nặng đấy, phải băng bó cẩn thận, mấy hôm nay đừng dùng đến tay này, cũng đừng sờ vào nó.”

Chử Minh vẻ mặt hoài nghi, vết thương bé xíu này nặng dữ vậy luôn hả?

Chử Minh thật sự bị thương không nặng, thầy Hàn đã kiểm tra, chỉ là trầy da, mất tí máu, nhìn hơi đáng sợ mà thôi.

Bất quá Lương Hưng Ngôn đã nhắn tin, nói phải băng bó cho Chử Minh nhìn nghiêm trọng vào, tốt nhất là làm cậu ta khỏi nhúc nhích được luôn.

Vừa rồi trong sân huấn luyện, Yến Trường Hạ tuy cản được Chử Minh, nhưng Chử Minh vẫn luôn kêu gào đòi phải đánh cho Điền Diệu một trận no đòn, Lương Hưng Ngôn tốn bao công sức mới tách được hai người ra, để Yến Trường Hạ đưa Chử Minh đến phòng y tế.

Lương Hưng Ngôn sợ Chử Minh vừa ra khỏi phòng y tế lại đi tìm Điền Diệu, nên mới cố ý nhờ thầy Hàn quấn băng vải nhiều nhiều vào.

Thầy Hàn nghe gì làm nấy, đem tay Chử Minh quấn kín mít, quấn tay xong, còn muốn nẹp lại treo lên cổ, giống như Yến Trường Hạ, Chử Minh không chịu: “Em bị thương bàn tay chứ có phải cánh tay đâu, thầy Hàn thầy đừng nghịch nữa, băng vải cũng là tiền, sao thầy phung phí thế.”

Thầy Hàn: “……”

Chử Minh nhìn bàn tay bánh bao của mình, tặc lưỡi: “Không ngờ cũng có ngày tớ bị thương.”

Yến Trường Hạ: “……” Tay không đấm cơ giáp, là người ai mà không bị thương?

Chử Minh: “Tên Điền Diệu ngu ngốc kia có thể làm tớ bị thương, thành tích này đủ cho hắn khoe cả đời rồi.”

Yến Trường Hạ liếc nhìn cậu, anh đã hiểu vì sao Chử Minh lại nói anh yếu đuối mong manh rồi, với sức mạnh khủng bố như vậy, Chử Minh hẳn rất ít bị thương, chẳng trách lại nhìn bề ngoài xong nói anh yếu đuối.

Chử Minh cứ nghĩ đến Điền Diệu lại cay không chịu được: “Không thể bị thương một mình được, kiểu gì cũng phải tẩn cho hắn một trận, một tay không cho dùng, nhưng đánh hắn thì cần gì đến hai tay.”

Thầy Hàn: “……” Chắc tôi băng bó cho vui đúng không.

*

Trong lúc Chử Minh nhớ mong Điền Diệu, Điền Diệu đang ngồi trong phòng Lương Hưng Ngôn run lập cập.

Tuy thân thể không có vết thương, nhưng tâm hồn Điền Diệu đã bị tổn thương sâu sắc.

Hắn bị Chử Minh kéo tuột ra khỏi khoang điều khiển, sợ đến mức suy nhược thần kinh, không ngừng la hét nói Chử Minh không phải là người, dù Chử Minh đã đi nhưng hắn vẫn rất kích động, không ngừng lẩm bẩm nói bậy.

Lương Hưng Ngôn bất đắc dĩ, đành phải mang về văn phòng mình.

“Bình tĩnh một chút!”

Lương Hưng Ngôn đè hắn xuống ghế, Điền Diệu vẫn rất hoảng sợ, người run run, miệng lẩm bẩm: “Chử Minh không phải là người!”

Chủ nhiệm Vương ở văn phòng bên cạnh thấy bên này ồn ào, đi qua hỏi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì à?”

“…… Chử Minh không phải là người.”

Nghe tên Chử Minh, chủ nhiệm Vương sợ thót tim, tưởng Chử Minh lại gặp chuyện gì: “Chử Minh làm sao cơ?”

“Chử Minh là tên điên!”

Chủ nhiệm Vương thấy Điền Diệu như đang sợ hãi tột độ, nghi hoặc hỏi: “Chử Minh nó lại đánh nhau à?”

“Còn nghiêm trọng hơn cả đánh nhau.” Lương Hưng Ngôn nghiêm mặt, để Điền Diệu lại văn phòng, cùng chủ nhiệm Vương ra ngoài nói chuyện, kể cho ông nghe chuyện vừa mới xảy ra.

Chủ nhiệm Vương thiếu chút cho rằng mình lãng tai: “Ý cậu là, Chử Minh tay không đấm nát cơ giáp của hắn? Ý cậu là vậy đúng không?”

“Đúng thế, thầy tự xem đi.” Lương Hưng Ngôn mở quang não, lấy video giám sát của sân huấn luyện ra cho chủ nhiệm Vương xem.

Chử Minh phá cơ giáp chỉ mất ba phút, nhưng quá trình tàn khốc tới mức chủ nhiệm Vương không dám tin vào mắt mình: “Đây…… là thật à?”

“Thật 100%, tôi tận mắt nhìn thấy.” Lương Hưng Ngôn tắt video đi.

Sự thật giáng cho chủ nhiệm Vương một đòn thật mạnh, ông khó tin nói: “Sao có thể, cơ giáp chắc chắn như vậy…… sao có thể tay không phá dỡ…… chẳng lẽ cơ giáp có vấn đề?”

“Đó là một chiếc cơ giáp cấp A, độ nhạy có vấn đề, nhưng độ rắn chắc thì không, tôi đã nhờ người đưa đi kiểm tra rồi.” Lương Hưng Ngôn cân nhắc một chút.

Sau khi sự cố xảy ra, Lương Hưng Ngôn nhanh chóng quyết định, cấm mọi người không được để lộ chuyện này, sân huấn luyện số 9 cũng bị Lương Hưng Ngôn phong tỏa, video giám sát cũng bị anh cầm đi.

Về phần cơ giáp của Điền Diệu, Lương Hưng Ngôn đã sai người dọn dẹp đưa đi kiểm tra, yêu cầu phải kiểm tra lại độ rắn chắc của nó, đồng thời nắm được nguyên nhân bị mất khống chế.

Không hiểu sao Lương Hưng Ngôn cứ thấy có gì đó không ổn, lúc ấy cơ giáp của Điền Diệu còn cách bọn họ một quãng rất xa, mất khống chế cũng không thể lao thẳng vào bọn họ như thế được, giờ nghĩ lại, mọi việc có vẻ quá trùng hợp.

Lương Hưng Ngôn nói với chủ nhiệm Vương việc này, bởi vì chủ nhiệm Vương là người đầu tiên nói với anh Chử Minh đã thay đổi.

Lương Hưng Ngôn hỏi chủ nhiệm Vương: “Thầy nói gần đây Chử Minh thay đổi, sự thay đổi đó bắt đầu từ bao giờ, thầy nói kĩ một chút được không?”

“Chính là từ…… sau khi nó đòi nhảy lầu.”

Vẻ mặt chủ nhiệm Vương trở nên nghiêm túc, ông cẩn thận hồi tưởng lại những thay đổi gần đây của Chử Minh: “Hôm tôi gọi Chử Minh đến văn phòng phê bình, cậu cũng ở đó đấy nhớ không, thái độ của nó rất kỳ lạ, nó nói mình sẽ không đến tìm Giang Vân Hàng nữa, tôi bảo nó viết giấy cam đoan nó cũng viết ngay.”

Giấy cam đoan của Chử Minh thầy Vương vẫn còn giữ, đang nằm trong ngăn kéo ở văn phòng.

Chủ nhiệm Vương tỉ mỉ kể lại những chuyện lớn bé xảy ra gần đây, còn đặc biệt nhắc tới sự thay đổi tính cách của Chử Minh.

“Ngày thường Chử Minh có hơi nhát gan, chưa bao giờ khắc khẩu với người khác, gần đây tự nhiên lại đổi tính, Đỗ Việt Thành tạt một ly nước lên giường nó, bị nó đạp đầu chửi cho thừa sống thiếu chết, cậu chưa thấy Chử Minh lúc đó đâu, cứ như một người khác ấy.”

Lúc chủ nhiệm Vương đuổi tới, Chử Minh đang đơn phương bạo lực Đỗ Việt Thành, chủ nhiệm Vương không biết quá trình thế nào, nhưng người đầu tiên phát hiện Chử Minh đột nhiên mạnh lên là thầy Hình, Lương Hưng Ngôn nghe thế lại đi tìm thầy Hình.

“Thay đổi gần đây của Chử Minh hả?”

Thầy Hình nghe Lương Hưng Ngôn hỏi thì có chút bất ngờ: “Đúng là gần đây cậu ta đổi khác thật, thực lực tăng mạnh, còn thông qua cuộc thi tuyển bên hệ các anh, thế có chuyện gì à?”

Lương Hưng Ngôn lại đem video của sân huấn luyện ra cho thầy Hình xem thử.

“Đây, đây là Chử Minh?” Thầy Hình cũng hoảng sợ.

Lương Hưng Ngôn: “Phải, anh có đề cử Chử Minh với chủ nhiệm Vương, nói là nó có thể thông qua phần thi thể lực, là phát hiện ra cái gì sao?”

“Tôi chỉ phát hiện năng lực phản ứng của nó rất nhanh nhạy……”

Thầy Hình kể lại chuyện Chử luyện tập với Vạn Lâm và nói “Kỹ thuật đối kháng của Chử Minh như mèo cào, nhất định là không chịu học hành đàng hoàng, nhưng phản xạ của nó rất nhanh, Vạn Lâm không phản ứng kịp nên đã thua trong tay nó.”

“Cũng lúc đó, tôi phát hiện tinh thần lực của Chử Minh có lẽ không chỉ ở cấp B, có khi là cấp A, việc nó thông qua cuộc thi cũng khẳng định điều đó, tôi thì tôi chỉ cảm thấy tinh thần lực của nó cao hơn Vạn Lâm mà thôi.” Thầy Hình hỏi Lương Hưng Ngôn “Có thể cho tôi biết tinh thần lực của nó là bao nhiêu không?”

Lương Hưng Ngôn: “1000.”

Hình lão sư: “1000?”

Chủ nhiệm Vương cũng sợ ngây người: “Tận 1000?”

“Cũng, cũng phải.” thầy Hình nhìn video, chần chờ nói “Chử Minh làm được thế này thì 1000 cũng bình thường, có khi không chỉ 1000……”

Lương Hưng Ngôn cũng cảm thấy không chỉ là 1000.

Mấy tiếng sau báo cáo kiểm tra cơ giáp của Điền Diệu được đưa tới, độ bền chắc đạt chuẩn, nhưng không tìm thấy lý do bị mất khống chế do khoang năng lượng bị phá quá nghiêm trọng.

Lương Hưng Ngôn đem chuyện của Chử Minh báo lên cho hiệu trưởng, hiệu trưởng cực kỳ coi trọng sự việc lần này, đem những thầy giáo và chủ nhiệm có quen biết Chử Minh gọi vào phòng họp.

Thái độ của mọi người đều như nhau, cho rằng Chử Minh đang che giấu thực lực, theo như hình ảnh ghi lại, tinh thần lực của Chử Minh ít nhất phải cấp S, còn đã đạt đến SS hay chưa thì không rõ lắm.

Hiệu trưởng rất coi trọng Chử Minh, ông cho rằng Chử Minh có thực lực là chuyện tốt, nếu Chử Minh tham gia Cơ giáp League, trường bọn họ có cơ hội rửa mối nhục xưa, thậm chí có một vị trí trong giải đấu toàn hành tinh này.

Lương Hưng Ngôn cũng cảm thấy nên bồi dưỡng Chử Minh.

Năm nay đối thủ cũ của bọn họ là trường Quân Đội III có đến sáu học sinh cấp S, áp lực của Lương Hưng Ngôn rất lớn, trường bọn họ tính cả Yến Trường Hạ vừa chuyển tới thì cũng mới có bốn người, thêm Chử Minh là thêm một phần hi vọng.

Nhưng chủ nhiệm Khâu của bộ hậu cần lại nghĩ khác: “Tôi thấy cậu học sinh này không thích hợp tham gia giải Cơ giáp League.”

Lương Hưng Ngôn: “Vì sao?”

“Đạo đức cậu ta có vấn đề, Chử Minh đã từng làm gì thì các thầy cũng biết rồi đấy.” Chủ nhiệm Khâu nhìn chủ nhiệm Vương “Chủ nhiệm Vương, một tháng nay Chử Minh đã làm những gì, thầy nói cho mọi người nghe thử xem nào?”

Chủ nhiệm Vương thở dài: “Chủ nhiệm Khâu, chúng ta không thể cứ nhìn Chử Minh bằng thành kiến được, nó có sai, nhưng nó cũng sửa rồi mà.”

“Sửa gì?” Chủ nhiệm Khâu cười lạnh “Nó có sửa à? Tôi có thấy nó sửa chỗ nào đâu, chuyển hệ xong nó phá hơn thì có!”

Chủ nhiệm Khâu chỉ vào video giám sát: “Các thầy xem, việc nó làm còn ngông cuồng hơn cả lúc trước, sửa là sửa chỗ nào?”

“Nó có thực lực nhưng lại che che giấu giấu, giả ngây giả ngô, chờ người khác sơ ý động chạm thì tàn nhẫn phá dỡ cơ giáp của người ta, tôi thấy nó có ý đồ cả đấy! Loại học sinh này, tôi thấy phải cho làm bài kiểm tra tâm lý, xem có nhân cách phản xã hội hay không, có thì phải đuổi ngay, càng sớm càng tốt.”

Chủ nhiệm Khâu nghiêm khắc nói, các chủ nhiệm khác đều trầm ngâm.

Hiệu trưởng suy xét một chút hỏi: “Chủ nhiệm Khâu cho rằng phẩm giá quan trọng hơn?”

“Tất nhiên.” Thái độ của chủ nhiệm Khâu rất kiên quyết.

Lương Hưng Ngôn nhíu mày, thầm nghĩ lúc bộ hậu cần kiểm tra cơ giáp, anh đã hoài nghi cơ giáp không phải tự nhiên mà mất khống chế, thầy Khâu là chủ nhiệm, phải biết rõ nhất mới đúng, sao bây giờ lại nói như vậy.

Lương Hưng Ngôn muốn nói vài câu, lại bị hiệu trưởng ngăn lại.

“Chủ nhiệm Khâu nói cũng đúng, học sinh có vấn đề về đạo đức thì phải đuổi học, chủ nhiệm Lương quan sát Chử Minh thêm một thời gian nữa đi, việc có tham gia League hay không, ít hôm nữa chúng ta bàn lại.”

Lương Hưng Ngôn thấy hiệu trưởng xem đi xem lại video, hiển nhiên cũng đang nghi ngờ về sự cố cơ giáp mất khống chế, bởi vậy không nói thêm gì nữa.