Khi Rồng Con Cọc Tính Xuyên Thành Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 17: Chuyển hệ

Tin Chử Minh vượt qua cuộc thi tuyển của hệ Cơ giáp chiến đấu như một quả bom hạng nặng, đem đám bạn cùng lớp của cậu nổ ngu người.

“Chử Minh đậu rồi?”

“Đậu rồi, tôi mới đi hỏi mấy người thi cùng, Chử Minh đậu thật.”

“Nói thế tinh thần lực của nó là cấp A?”

“Chắc chắn luôn, nghe nói kiểm tra tận hai lần.”

“Sao Chử Minh đậu hay vậy, trình của nó……”

Người kia nói một nửa chợt dừng lại, nghĩ tới những điểm khác thường mà gần đây Chử Minh biểu hiện ra.

Bọn hắn cứ tưởng là Chử Minh điên rồi, tinh thần lực có vấn đề nên mới làm ra mấy chuyện người thường không bao giờ hiểu được, giờ ngẫm lại mới thấy, mấy hôm nay Chử Minh như đổi tính, không chỉ cọc cằn hơn, còn hở tí là đánh người, còn chuyên chọn mặt gửi đấm……

“Nếu nó qua được các bài kiểm tra, tinh thần lực đạt cấp A, vậy thì đâu có điên……”

Rất nhiều người đồn đoán là Chử Minh mắc bệnh thần kinh, cứ đòi kiểm tra tinh thần lực của cậu, ừ thì đây, đo thử một lần, Chử Minh từ B nhảy lên A.

Tinh thần lực của Chử Minh tăng cao nhiều như thế, còn qua được cuộc thi tuyển, không ít người đều suy đoán cùng một lý do.

“Lúc trước nó gà mờ như thế là làm bộ đúng không?”

“Nhất định là nó giả vờ rồi, nhìn ngu ngơ mà tâm cơ quá trời đất, ai nó cũng lừa.”

“Nó ghê gớm thật, mà, nó làm thế để làm gì?”

Phó Nham và Trương Minh Húc ngồi nghe đám bạn học bàn tán, không nhịn được chửi thầm trong bụng, để làm gì á? Để lấy tiếng chứ làm gì. Bất kể lúc trước hay bây giờ, Chử Minh luôn là đề tài chính của các cuộc thảo luận, thậm chí Chử Minh còn nổi hơn cả Giang Vân Hàng, nhắc tới Chử Minh, không ai là không biết.

Ngày xưa cậu ta nổi tai tiếng, ai nhắc đến Chử Minh đều phải rủa một câu, giờ Chử Minh xuất xắc thông qua cuộc thi như một vị thần, có tiếng có miếng, giờ nhắc đến cậu, người mắng thì ít mà người ganh thì nhiều, thậm chí có người còn hâm mộ thực lực của Chử Minh.

Ngược lại mấy người bọn hắn, lúc trước không biết Chử Minh che giấu thực lực, bị Chử Minh vả cho sấp mặt, có khác gì lũ hề đâu.

Phó Nham và Trương Minh Húc trong lòng khó chịu, nhưng chỉ dám chửi thầm vài câu, nào dám gây sự với Chử Minh.

Khâu Văn Bân lại cực kỳ không cam.

Lúc trước hắn bị Chử Minh đòi quà ngay trước mặt mọi người, mặt mũi trong ngoài đều mất hết, tuy lúc đó phản ứng nhanh, chủ động trả quà lại cho Chử Minh, còn đền 350.000 tinh tệ, nhưng rất nhiều người đều đoán được lý do thực sự, mấy hôm nay ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ thị.

Ngày ngày đối mặt với những ánh mắt ấy khiến Khâu Văn Bân như kiến bò trên chảo lửa, lại càng muốn trả thù Chử Minh.

Cách thì hắn đã có, nhưng giờ Chử Minh chuyển đi mất, phải dùng biện pháp khác mới được.

Vừa lúc hắn có quen một người bên hệ Cơ giáp chiến đấu, gần đây cơ giáp của người đó bị hỏng, cần tiền để duy tu sửa chữa.

Khâu Văn Bân rời khỏi phòng học, gọi cho Điền Diệu, nói ra ý định của mình.

Điền Diệu lập tức đồng ý: “Được, đúng lúc cơ giáp của tôi đang có vấn đề, muốn gây ra sự cố thì đơn giản, nhưng cậu phải biết, Lương Hưng Ngôn không giống người khác, dù là sự cố thì tôi vẫn ăn phạt như thường.”

Khâu Văn Bân: “100.000 tinh tệ.”

“Chốt đơn!”

*

Buổi chiều Chử Minh chạy qua hậu cần một chuyến để xử lý thủ tục chuyển hệ, điền bảng biểu, sau đó tìm chủ nhiệm Vương và Lương Hưng Ngôn xin chữ ký, chờ hồ sơ được ghi vào hệ thống, cậu chính thức trở thành một học sinh hệ Cơ giáp chiến đấu.

Thầy hậu cần phân lớp cho cậu, quả nhiên Tề Dữ đã đoán đúng, là lớp 1.

Chử Minh hơi chê: “Thầy, cái lớp này chia kiểu gì vậy, cho em lớp khác được không?”

Thầy hậu cần kinh ngạc: “Hệ Cơ giáp chiến đấu phân lớp theo thành tích kiểm tra đầu vào, những bạn học mạnh nhất đều tập trung ở lớp 1, em không thích à?”

Chử Minh: “Nghe nói Giang Vân Hàng cũng học lớp 1?”

“Đúng vậy.” Mặt ông thầy trở nên cổ quái.

Chử Minh trợn ngược mắt lên: “Không thích, không thích chút nào, thầy đổi em qua lớp khác đi, lớp nào cũng được, đừng bắt em chung lớp với tên đó.”

Mặt thầy hậu cần lộ vẻ khó xử: “Việc này…… e là không được, thầy Lương, chủ nhiệm của em đã nói với thầy là sắp em vào lớp 1.” Tuy thầy hậu cần cũng không biết vì sao.

Chử Minh hậm hực nói: “Thế thì thôi.”

Nếu Lương Hưng Ngôn đã nói thế thì chịu thôi chứ biết sao giờ, cùng lắm thì chờ chạm mặt cậu đánh với Giang Vân Hàng một trận.

Chử Minh in thời khóa biểu mới, nhận phòng ngủ mới mà thầy hậu cần phân cho, là phòng 505 khu A tầng 18.

Cậu còn được cấp một chiếc huy chương mới màu đỏ, huy chương cũ thì bị thu hồi lại.

Huy chương có tích hợp thẻ ra vào ký túc xá, thẻ ra vào các sân huấn luyện, hệ Cơ giáp chiến đấu có rất nhiều sân huấn luyện cần quẹt thẻ để vào, chiếc huy chương này ngày sau sẽ thường dùng đến.

Chử Minh mang huy chương mới lên, lâng lâng đi tìm Mạnh Trì.

Lúc trước Mạnh Trì nói cậu mơ hão, không có chuyện cậu vào được hệ Cơ giáp chiến đấu đâu, giờ thì sao nào? Cậu có huy chương mới, tất nhiên phải đi khoe với Mạnh Trì rồi.

Chử Minh hỏi thầy hậu cần hệ Chế tạo cơ giáp nằm hướng nào, sau đó phăm phăm tiến bước.

Trước cửa phòng thí nghiệm, Chử Minh tìm được Mạnh Trì, lúc cậu tới, Mạnh Trì đang cãi nhau với ai đó.

“Điền Diệu, cậu đùa kiểu gì vậy, cơ giáp của cậu, cậu làm hư mà bắt tôi đền là sao!”

Nam sinh tên Điền Diệu có vóc người cao lớn, Mạnh Trì đứng bên lùn hơn cả cái đầu, hắn dùng chiều cao ưu việt nhìn xuống Mạnh Trì, rống lên: “Vốn chỉ hư chỗ cánh tay, giờ khoang năng lượng cũng đi tong mà mày nói không phải tại mày à!”

Mạnh Trì giận điếng người: “Tôi đã giải thích với cậu rồi, cánh tay máy không nhạy là vì nguồn năng lượng cung ứng có vấn đề, tôi kiểm tra khoang năng lượng cho cậu, mới biết là bộ chuyển đổi bị hỏng! Nếu không phải tôi kiểm tra khoang năng lượng trước, cậu tìm người khác sửa cánh tay thì cũng như không thôi!”

“Nói thì ghê gớm lắm! Tao tìm bao nhiêu người kiểm tra, có ai nói bộ chuyển đổi bị gì đâu, sao tự dưng tới chỗ mày nó lại hỏng!” Điền Diệu châm chọc, hiển nhiên không tin lời Mạnh Trì.

Mạnh Trì lạnh lùng nói: “Thế thì chứng tỏ người cậu tìm học chưa tới.”

“Người ta học chưa tới không lẽ mày học tới?” Điền Diệu bước lên mấy bước, thở phì phì lên mặt Mạnh Trì, “Đừng tưởng tao không biết tụi mày lén lút làm gì, tụi mày buôn lậu linh kiện cơ giáp đúng không? Mày làm hỏng bộ chuyển đổi của tao là muốn tao mua cái mới từ mày chứ gì?”

“Tao nói cho mà biết, mày đừng có mơ, đền cơ giáp cho tao!” Điền Diệu gầm lên, muốn xách cổ Mạnh Trì.

Chử Minh đứng ở phía sau, bắt lấy cánh tay hắn đẩy sang một bên, “Làm gì đó, muốn đánh nhau là? Đánh nhau thì đừng tìm Mạnh Trì, tìm tao này!”

Điền Diệu quay đầu, thấy người vừa xuất hiện là Chử Minh thì giận tím mặt: “Chử Minh!”

“Tao đây.” Chử Minh lạnh lùng nhìn hắn, “Sao, muốn đấm nhau không? Giờ tao do chủ nhiệm Lương quản, đánh nhau không cần viết kiểm điểm, mày thích chơi tới đâu thì tao chiều mày tới đó.”

Mạnh Trì nhìn huy chương màu đỏ trước ngực Chử Minh, tròn mắt kinh ngạc.

Một tiếng trước Điền Diệu vừa nhận được điện thoại của Khâu Văn Bân, hai bên xác nhận giao dịch, không ngờ một tiếng sau hắn đã chạm mặt Chử Minh, nhìn huy chương mới của Chử Minh, hắn ra vẻ ghét bỏ: “Cái ngữ như mày mà cũng chuyển sang hệ tụi tao à?”

Chử Minh cũng phát hiện, huy chương của Điền Diệu là màu đỏ, là học sinh của hệ Cơ giáp chiến đấu.

“Ù uôi, ban ngày ban mặt mà sang đây rạch mặt ăn vạ, tưởng thế là hay?” Chử Minh châm chọc một câu, sau đó quay sang hỏi Mạnh Trì, “Chuyện gì thế?”

Khuôn mặt Mạnh Trì lộ rõ sự căng thẳng, cậu tóm tắt sự việc: “Cơ giáp người này bị hỏng, nhờ tui kiểm tra giúp, tui phát hiện bộ chuyển đổi có vấn đề, thế là hắn ăn vạ nói tui làm hỏng.”

Chử Minh: “Cậu thu bao tiền?”

Mạnh Trì căm giận nói: “Chưa lấy tiền.”

“Chưa lấy tiền?!” Chử Minh khinh bỉ nhìn Điền Diệu, “Không trả một xu lại còn định tống tiền, định tay không bắt sói đấy à?”

Chử Minh giờ là danh nhân học đường, cậu vừa xuất hiện, học sinh hệ Chế tạo cơ giáp đã nhận ra.

Nghe cậu lớn tiếng nói có người muốn tay không bắt sói, học sinh đi ngang qua đều phải ghé mắt nhìn.

Cảm giác mọi người đang xúm lại, Điền Diệu yếu thế, dường như có chút chột dạ: “Mày đừng có ngậm máu phun người, nó làm hư cơ giáp của tao, tao không bắt đền nó thì bắt đền ai?”

Chử Minh hếch cằm hỏi: “Thế cơ giáp của mày đâu, lấy ra đây xem nào, xung quanh nhiều người như thế, hẳn phải có người biết việc, đưa cơ giáp ra cho mọi người xem rõ là ai sai ai đúng.”

Cơ giáp của Điền Diệu còn đang nằm trong tay Mạnh Trì, Mạnh Trì trực tiếp dùng nút không gian thả cơ giáp ra ngoài.

Đây là một chiếc cơ giáp màu đen, cao 9 mét, thuộc loại hình cơ giáp hạng nhẹ.

Mạnh Trì chỉ vào vị trí ngực dưới của cơ giáp, nói với Chử Minh: “Đó là khoang năng lượng, bộ chuyển đổi liên kết cánh tay với khoang năng lượng bị hỏng do ngày thường bảo dưỡng quá sơ sài, gây bào mòn quá mức, chỉ cần mở khoang năng lượng ra xem là biết liền.”

Cơ giáp cực kỳ to lớn, vừa xuất hiện đã thu hút hết sự chú ý của mọi người.

Điền Diệu vội vàng giật nút không gian trong tay Mạnh Trì lại, thu cơ giáp vào, như sợ bị làm lớn chuyện.

Chử Minh cười lạnh một tiếng: “Sợ rồi à, không dám cho người khác xem chứ gì?”

“Ai sợ?” Điền Diệu mạnh miệng nói, “Ở đây toàn là bạn cùng lớp của nó, đương nhiên phải nói giúp cho nó rồi, xem thì có ích gì.”

Điền Diệu vừa giao dịch với Khâu Văn Bân, đang do dự không biết nên xuống tay nặng nhẹ thế nào, giờ bị Chử Minh gây hấn, hắn cũng hết do dự, thề phải dùng “Ngoài ý muốn” cho Chử Minh tạch luôn.

Hệ Chế tạo cơ giáp toàn người ra kẻ vào, không tiện ra tay, vẫn nên chờ tới hệ Cơ giáp chiến đấu rồi xử lý thì hay hơn.

“Coi như tao xui.” Điền Diệu cắn răng, thấy không la liếm được gì liền mang theo cơ giáp rời đi.

Mạnh Trì thở phào nhẹ nhõm.

Chử Minh khó hiểu hỏi: “Sao cậu lại nhận kiểm tra cơ giáp miễn phí cho một kẻ thế này?”

“Tui đâu có ngờ.” Mạnh Trì nói.

Học sinh hệ Chế tạo cơ giáp để nghiên cứu kết cấu bên trong, cần phải tiếp xúc với tất cả các loại cơ giáp đang có hiện nay, chủng loại cơ giáp trong trường có hạn, một vài học sinh để được tiếp xúc với cơ giáp nhiều hơn, đã nhận kiểm tra miễn phí cơ giáp cho các học sinh hệ Cơ giáp chiến đấu.

Đây vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi.

Học sinh hệ Cơ giáp chiến đấu cũng thích nhờ bọn họ kiểm tra giùm, vì tìm một nhà duy tu chuyên nghiệp quá khó, nhờ các bạn trong hệ chế tạo giúp đỡ, vừa nhanh lại có thể tiết kiệm được một khoản kha khá.

Hai bên vốn đang hợp tác tốt đẹp, lúc Điền Diệu tới tìm Mạnh Trì, Mạnh Trì còn tưởng hắn là đi ngang qua tiện thể tạt vào kiểm tra thử, không ngờ con người Điền Diệu lại thâm đến thế, quay đầu ăn vạ ngược lại cậu.

Mạnh Trì nhàn nhạt nói: “Một chiếc máy chuyển đổi trị giá 300.000 tinh tệ, có lẽ hắn bí lối cùng đường mới nghĩ ra cách ăn vạ tui như thế.”

Học sinh hệ Cơ giáp chiến đấu trông thì có giá đấy, nhưng thực ra luôn phải đốt tiền, mua cơ giáp đã đắt rồi, còn phải bảo dưỡng bảo trì tốn cả mớ tinh tệ, học sinh có gia cảnh bình thường rất ít người thi vào hệ này.

Nhiều học sinh hệ Cơ giáp chiến đấu không đủ tiền mua cơ giáp, đành phải thuê một chiếc đã nát như sắt vụn.

Cơ giáp của Điền Diệu là kiểu cũ, phần lớn linh kiện đều bị mòn, Mạnh Trì còn đang nghi là hắn mua hàng si về dùng.

Không mua được cơ giáp mới, dùng tạm cơ giáp cũ, ngày thường không chịu bảo dưỡng cẩn thận, đến lúc cần thì dở chứng tùm lum.

Mạnh Trì thầm nói mình xui xẻo, lần sau người khác nhờ giúp đỡ xem chừng phải cẩn thận hơn mới được.

“Này” Mạnh Trì kinh ngạc nhìn huy chương mới của Chử Minh, “Ông qua được đợt tuyển chọn lần này đấy à?”

Chử Minh kiêu ngạo hừ một tiếng: “Tui đã nói là Chử Minh nay đã khác còn gì.”

“Đúng là khác thật.”

Vừa rồi lúc Chử Minh đứng ra che chở Mạnh Trì, Mạnh Trì sốc đừng hỏi, không ngờ có ngày cậu lại được Chử Minh bảo vệ, ngày xưa còn chẳng dám nghĩ tới, nào ngờ hôm nay đã thành sự thật.

Mạnh Trì không nhịn được nói: “Cậu bây giờ…… thật là lợi hại.”

“Dĩ nhiên!” Chử Minh hoàn thành được mục đích khoe khoang, đang vô cùng hài lòng.

Mạnh Trì nhìn huy chương của Chử Minh, biết thủ tục chuyển hệ đã hoàn thành, nghe nói hệ Cơ giáp chiến đấu có năm lớp, Mạnh Trì hỏi Chử Minh: “Thế cậu học lớp nào?”

“Lớp 1.”

“Lớp 1? Cùng lớp với… ai kia à?”

Chử Minh bĩu môi: “Đúng thế.”

Mạnh Trì: “Vậy cậu……” Không định theo đuổi Giang Vân Hàng nữa chứ?

Chử Minh nhún vai: “Lương Hưng Ngôn sắp xếp, tui cũng chịu.”

“Vậy à.” Mạnh Trì ngơ ngẩn nhìn Chử Minh.

Mấy hôm trước Chử Minh nói không thích Giang Vân Hàng nữa, Mạnh Trì không tin, giờ thấy bộ dáng ghét bỏ của Chử Minh, cậu không tin cũng phải tin.

Đúng là một tin tốt! Hơn nữa Chử Minh chuyển hệ thành công, là tin tốt nhân đôi.

Mạnh Trì thật lòng vui vẻ: “Tuyệt vời, lớp 1 là lớp tốt nhất, vào được là may mắn lắm đấy, nghe nói gần đây Nhị hoàng tử Yến Trường Hạ cũng chuyển đến hệ Cơ giáp chiến đấu, cũng học ở lớp 1.”

“Hả? Cậu ta nữa à? Cậu ta bị thương mà cũng học lớp 1 sao.” Chử Minh ngạc nhiên khi nghe thấy Yến Trường Hạ cũng học chung lớp với mình, thế chẳng phải đi học là được thấy vàng rồi sao.

Mạnh Trì kinh ngạc hỏi: “Cậu biết Yến Trường Hạ bị thương? Cậu gặp anh ta rồi à?”

Chử Minh: “Có gặp, ở phòng y tế.”

Mạnh Trì vội vàng hỏi: “Thân phận anh ta đặc biệt, cậu không đắc tội người ta đấy chứ?”

Chử Minh lắc đầu: “Đương nhiên là không, tui đã đắc tội ai bao giờ đâu.”

Mạnh Trì: “Thật không?”

Chử Minh: “Thật mà, cậu ta cũng khó ở chung lắm, tui bắt chuyện mấy lần mà cậu ta có buồn để ý tui đâu, làm sao tui đắc tội cậu ta được.”

Mạnh Trì: “……” Nghe như…… Đã đắc tội rồi.